CÀ PHÊ THỨ HAI 6

ĐÔI GIÀY

Khi đứng trước ngã tư đèn đỏ chờ băng qua đường, tôi nhìn thấy người đàn ông đi bộ từ bệnh viện về, cũng đứng đợi đèn như tôi, phía bên kia đường. Ông ta mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám tro, gió thổi tung bay, tay cầm đong đưa một đôi giày nhỏ. Phía sau lưng ông khu vực nhà nguyện vẫn còn để đèn mặc dù ngày đã sáng, hắt cái bóng dài của người đàn ông lên mặt nhựa. Khi băng qua đường, đi ngược chiều nhau, tôi để ý nhìn kỹ. Người đàn ông khuôn mặt khắc khổ buồn rầu cầm trong tay đôi giày phụ nữ màu trắng còn khá mới mà người chủ của nó bây giờ không còn cần tới nữa. Tôi đi chậm, đến bên kia đường, ngoái lại, nhìn sau lưng bóng của người đàn ông mờ dần, tự hỏi ông ta sẽ cất đôi giày đó ở đâu trong căn nhà lạnh lẽo của mình, ở kệ giày sau cánh cửa, hay trong tủ áo, hay dưới gầm giường, và chúng sẽ nằm ở đó bao nhiêu năm tháng nữa.

***

THE SHOES

When standing in front of a red light intersection waiting to cross the street, I saw a man walking back from the hospital, waiting at the light like me, across the street. He was wearing a thin ash-gray coat, gently flapping in the wind, with a pair of small shoes in the hand. A bit further behind him was the chapel where lights were on though it was bright daylight, casting his long shadow on the pavement. When crossing the street, from the opposite direction, I paid close attention. The man with his sad austere visage held a pair of relatively new white women’s shoes that its owner no longer needed. I walked slowly, reaching the other side, looking back, his shadow gradually faded, wondering where he would put those shoes in his cold empty house, on the shoe shelf behind the door, or in the closet, or under the bed, and how many more years they will be there.

Translator: Võ Thị Như Mai

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply