Vô Cùng Dịu Dàng Hoàn Toàn Nguy Hiểm
Có người nhìn thấy cô ta leo qua thành cầu, bước theo tay vịn đi lần ra xa. Đây là cây cầu bắc qua khe núi, rất xa mặt nước, có sáu tuyến đường, hai bên có đường dành cho người đi bộ, xe đạp, thành cầu khá cao, ở
TÂN LIÊU TRAI
Nguyễn Đức Tùng Hoan vốn người miền Trung, trôi nổi vào Sài Gòn làm nghề buôn bán lặt vặt, trơ trọi một thân, không vợ con, chẳng điền sản gì ráo ngoài căn nhà nhỏ như túp lều. Rằm tháng giêng Hoan vào vườn Tao Đàn. Người đi lễ bái
NGÀY ĐÁNG NHỚ
Trong một lớp học Anh văn trong trại tị nạn, nơi tôi làm assistant, cô giáo hỏi: ngày nào mà bạn nhớ nhất trong đời. Mỗi người đều phải trả lời. Người nhớ đám cưới người nhớ đám ma kẻ nhớ lúc đi tù kẻ nhớ buổi học đầu tiên.
NHỮNG TRUYỆN NGẮN CỦA QUÊ HƯƠNG CHÚNG TA 1
Mùa hè, tôi đọc và giới thiệu với bạn những truyện vừa đọc xong. Bắt chước nhà văn Nguyễn Đông Ngạc, soạn giả của “Những truyện ngắn hay nhất của quê hương chúng ta”, tôi xin tạm lấy tên của series này như trên. Vì chúng có thể không phải
TRUYỆN NGẮN NGUYỄN ĐỨC TÙNG 8
Đi xa về nhà. Mùa hè này rất nóng, cả thời tiết và văn chương, cả thế giới và biển Đông. Buổi sáng ra làm vườn, trò chuyện cùng cây cỏ. Chúng lại trổ hoa lần nữa, trước khi thu liễm.Truyện ngắn mới, để đổi không khí, tặng các bạn.
TRUYỆN NGẮN ALICE MUNRO: LY HƯƠNG
Người dịch: Nguyễn Đức Tùng Lời người dịch:Truyện này, nguyên tác Leaving Maverley, tiêu biểu cho nghệ thuật kể chuyện của Alice Munro, sức hấp dẫn, và cùng lúc, sự kén độc giả, của nó. Thỉnh thoảng tôi đọc lại đoạn mở đầu, mỉm cười, và hiểu thêm khoảng cách.
TẢN VĂN NGUYỄN ĐỨC TÙNG: MẢNH VỠ CỦA BỨC TƯỜNG
mảnh vỡ của bức tường nguyễn đức tùng “Khăn san bay lả lơi trên vai ai, Hà nội mừng đón Tết hoa chen người đi…”, anh tôi thường ngâm nga bài hát ấy mỗi khi thật vui hay buồn, nhưng cũng có khi vì gặp câu hỏi khó, kẹt quá
MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ MỘT CÁI GIẾNG BỎ HOANG TRONG ĐỜI
NGUYỄN ĐỨC TÙNG Ra khỏi chợ Ô môn, tôi mất dấu người dẫn đường. Tôi thoáng thấy một nhóm người đi cùng đoàn hôm qua đang bị bắt ở ngã tư. Du kích gom tất cả lại, quần áo mặt mày họ lôi thôi nhếch nhác, vì trải qua một
THẦY DẠY VĂN CỦA TÔI
Nguyễn Đức Tùng Khi mọi chuyện qua rồi, tâm trí mờ ảo, ký ức không nguyên vẹn, tôi vẫn tin, ngôi trường của tôi, thầy và bạn, cũng như ngôi nhà của cha mẹ tôi, sẽ còn ở lại sau cùng. Kỷ niệm bao quanh những con người ấy, đường
XẬP XÒE ÉN LIỆNG
Nguyễn Đức Tùng Năm đó anh ngoài hai mươi tuổi. Buổi chiều tháng giêng chạy xe honda từ Xuân lộc về Sài gòn, sau khi đi thăm một người em ở đó, gặp mưa mau sấm chớp, mưa trái mùa, xuất hiện khi đã vào mùa khô là do bão