KHÚC CẢI LƯƠNG
đời mình thật quả đã đến khúc cải lương
sân ga bến tàu đón đưa
chuyến về chuyến chạy
(chuyến chạy nhiều hơn chuyến về)
những đứa con
chạy vạy
con tàu rầm rập
những vẫy tay sập cửa ồn ào
(rối rít rượt)
phải vượt đại dương tìm bến lạ
phải lên đường
phải thản nhiên bình tâm vô tâm cắt đứt vứt bỏ
lại
phải con tàu hải phận không phận phi cơ
thân phận đất nước thành phố có tên chưa tên và không tên
phải rời bến hú còi nhổ neo
không chỉ là
những bờ bến bình yên
đưa đón tiễn con
lơ đãng kiếm tìm bịn rịn
bây giờ tôi lặp lại điệp khúc hệt mẹ xưa
hát khúc đơn ca
bến tàu cải lương sân ga
ĐI ĐI VỀ VỀ
Buổi sớm mở mắt sao lại cứ phải
lục lạo tìm mãi nơi nào để đến
hay đến mãi một nơi nào để về
đến đến về về đi đi lại lại
để làm gì khi mà cứ mỗi phút
mỗi giây của những ngày mình đang sống
cũng vô nghĩa như con đường hôm qua
hôm kia hay hôm kìa tôi đã đi
qua. Tôi đã đi và cũng đã về
trên những con đường vắng ngắt không người
không còn một ai không có một ai
không lời gọi không lời đáp: không không
tất cả là những con số không to tướng
như vòng môi cong cớn của những Adam
như con đường của những trái tim không
tình nhân không gió bão không mây mưa
thứ ảm đạm của những người đàn bà
đến thời kỳ mãn kinh nhưng vẫn còn
cả một triêu triệu kiếp để xuyến xao
viagra-hồng cho những mụ Eva khát tình
hoặc quá thừa mứa những vòng tay ôm
lũ đàn ông dâm đãng bán liệt dương
ôi viagra-xanh cho gió nổi bên trời
cho vực sâu nào chở gió đầy vơi
cho tôi và anh rồi cũng chẳng có
gì? Một lần gặp gỡ là một lần
kết thúc. Nhưng chắc chắn không có
một kết thúc nào giống kết thúc nào
và chúng ta ai rồi cũng sẽ phải
đến đến đi đi về về lại lại
một nơi kết thúc. Của mọi cuộc chơi…
BI KHÚC. ĐÊM
đêm. những đêm trăng tự trầm
em có ra bờ ao đứng
tưởng nơi nắng bỏng mưa dầm
có ta năm năm vất vưởng
có ta trong cơn thấp thỏm
cuộc trở về ngỡ thiên thu
những mảnh đời xé âm u
đêm. những đêm ngồi đốt lửa
chập chờn bóng thú bóng ta
đau điếng. hồn lên tiếng hú
lẫn đâu chút khói quê nhà
nhớ thương giọt đỏ tuôn òa
âm âm buốt tràn khe lũ
gởi theo ngọn gió mùa khô
đêm. những đêm nằm trăn trở
xanh xao hồn của núi rừng
lịch sử gọi ta hăm hở
những cơn biến động không ngừng
đuổi đeo một thời vận lỡ
đốn cây. đập đá trên ngàn
gầy rạc thân nỗi cơ hàn
đêm. những đêm vàng cổ tích
em còn nghe để thiết tha
những bọt bèo trôi oan nghiệt
chìm trong mỗi giấc mơ xa
tìm nhau qua trang sách cũ
đừng rơi em. giọt lệ thầm
đừng phai mau nén nhang trầm
đêm. những đêm ngóng xa xăm
ủ ê cuối trời tang lục
ta về theo những bong ma
vật vờ trong nỗi xót xa
năm năm. dài cơn mộng dữ
em còn không những ngày xưa
ta chờ nhau suốt đời thơ.
LẠM PHÁT CHÚC MỪNG
Mười năm trước hắn bảo
tau kết hôn với nàng rồi mày ạ
Tôi nâng ly chúc mừng bạn tôi
kết hôn thành công mỹ mãn
Mười năm sau hắn bảo
tau ly hôn với vợ rồi mày ạ
Tôi cũng nâng ly chúc mừng
bạn ly hôn thành công tốt đẹp
Hai năm sau nàng thành vợ tôi
Hắn tới chúc mừng tôi
kết hôn thành công rực rỡ
Hai năm sau nữa tôi và vợ tôi ly hôn
Hắn lại tới chúc mừng tôi
ly hôn thành công mỹ mãn
Nàng tái hôn với hắn và tôi lại chúc mừng
Tình bạn chúng tôi không bao giờ phai nhạt.
bởi con hắn con tôi đều là con của nàng.
CÓ KHUÔN MẶT AI NHƯ
tôi vẽ tảng đá rồi mỗi ngày
cứ ngồi nhìn trên những đường nứt
có đường nào là lời sám hối
không phải bên tảng đá năm xưa
Đức Giáo Hoàng đã đến sám hối
tôi bỏ quên lớp rong rêu ngoài
Thành Nội có con chim mùa hè
cứ kêu hoài bắt cô trói cột
như tiếng quê hương ngày lửa đạn
tràn về thành phố chúng tôi chạy
theo đoàn người trên quốc lộ một
có mây bay trên đèo Hải Vân
đưa tôi đến phương nào khỏi Huế
để bây giờ mùa thu trở lại
mùa thu Virginia người ta
đi xem lá vàng trên Skyline
mà sao tôi vẽ tảng đá đứng
sừng sững có khuôn mặt ai như
em nhìn xuống ký ức chìm lỉm
vực sâu tôi hú tiếng vang dài
MÊ SI
Thả gió cho về bên nớ
Thèm theo một vết chim di
Mùi thơm loài hoa Hạ Tử
Vương hoài những bước chân đi
Bẻ cho cong vòng trí nhớ
Khoát tay từ buổi chia ly
Làm thơ như thuở mười sáu
mê si…
NHƯ TÊN NGÔNG, SAY
Bóng em còn hiện lên trang giấy
Ta vẫn còn như tên ngông, say
Còn nghe tiếng nấc đêm bùng dậy
Còn thả đôi dòng theo gió mây
HOA HỒNG ĐẾN MUỘN
Thực tình tôi có nhớ
Nhưng không sao đúng giờ
Hoa hồng còn đang nụ
Em chờ hay không chờ?
Chắc là em mong lắm
Dù hò hẹn bất ngờ
Em thành cô dâu thật
Tôi thành người ngẩn ngơ
Mến thương nên thành thực
Lòng cứ nụ vậy thôi
Hoa hồng tôi đến muộn
Đành nở im trong đời
TÔI KIẾM CHUYỆN GÂY SỰ VỚI CẢ THẾ GIỚI
rất ít khi tôi thức dậy mà cảm thấy
hòa thuận với bầu trời
tôi sẵn sàng gây sự với cây cối
chọc tức lũ chim chóc
đôi khi đá vào gối
ném mặt trời vào closet
thọc vào nách của bông hoa mới nở
làm những trò rất nhố nhăng
hy vọng thấy cái gì mới
thấy mọi thứ vẫn như cũ
thấy tôi cũ rích
cả một đám toàn là đồ cũ
trong một thế giới mới được đánh bóng
một đám những ly tách cổ điển
chưng trong viện bảo tàng
ngó ra đường phố mới
không bằng lòng với vẻ sáng loáng
của chiếc xe mới
chỉ trích căn nhà năm phòng ngủ
trên bãi biển laguna beach
giận dữ với cả mùa thu đáng thương ở maine
lăn lộn dưới giấc ngủ muộn
cào cấu vẻ thản nhiên đáng ghét của mặt hồ
rất ít khi tôi hài lòng
tôi luôn phiền muộn và rắc rối
có khi tôi tưởng mình là cả thế giới
khi thọc một ngón chân vào ngôn ngữ thế giới
thật ra thế giới không biết gì tôi
thành phố tôi đang sống cũng chẳng biết gì tôi
ngay cả người hàng xóm
chính tôi cũng chẳng biết mình là ai
chiếc gương soi gọi tên tôi là sự bất hạnh
nỗi bồn chồn thao thức
của chiếc đồng hồ cũ không ai xài nữa
đã tắt thở còn mếu máo khóc
sáng nay bầu trời xám như buổi chiều
tôi thức dậy và nhăn nhó tự hỏi
sao không có một bông hồng nào cắm trong lọ
người ta đi đâu cả
để lại một mình tôi
lạc hậu với những thứ quen thuộc hàng ngày
tôi thò tay vào ngăn đá tủ lạnh
và thấy tôi thật đáng kiếp
với trái tim đã bị đông cứng
CHIỀU CUỐI NĂM NHỚ BẠN
Có ai về thăm lại quê xưa
Gởi cho tôi một cành hoa dại
Mười bảy năm tôi chưa về lại
Con nước trôi còn nhớ chân cầu
Đám bạn bè giờ biết ra sao
Kẻ lây lất quê nhà lận đận
Người đáy biển mồ hoang mả lạnh
Giấc mộng đời theo bóng thiên di
Tôi một lần bỏ nước ra đi
Con én lạc bên trời biển rộng
Ngày chờ đợi từng tia hy vọng
Đêm nằm mơ một sớm quay về
Ai có về bên ấy thăm quê
Cho tôi nhắn tin người bạn học
Em có ghé trường xưa cỏ mọc
Nhặt giùm tôi chút ấu thơ vàng
Chiều cuối năm ngồi nhớ miên man
Mây viễn xứ thương hoài cố quận
Cho tôi ngủ một lần trong mộng
Giữa đồi sim tím ngắt năm nào
Cho tôi về dù chỉ chiêm bao
Đứng hát giữa sân trường đại học
Bài ca đó những chiều chủ nhật
Của một thời tuổi trẻ xôn xao
Cho tôi gào hai tiếng Tự Do
Khi đất nước qua thời nô lệ
Từ da thịt đau thương của mẹ
Có hương thơm tỏa bốn phương trời.
KIẾM MÃ HÀNH
Nâng ly mời đã mềm môi
Còn tê tê lưỡi đã cười ra đi
Ðường mai gió loạn sá gì
Tóc xanh dẫu bạc an nguy cũng liều
Ta đi rừng núi xanh vầng trán
Thành phố phương nào mây vẫn bay
Dưới trăng cười hỏi ừ rồi máu
Có thơm mùi rượu của đêm nay
Nghiêng ly đổ rượu tràn tay
Say ngàn sóng dữ trả ngày trẻ thơ
Cười vang hỏi bạn say chưa
Ta say nghìn kiếp giữa bờ tử sinh
Rong chơi vào cuộc lầm gió bụi
Rượu thề pha máu đỏ vầng trăng
Nửa đêm ta gọi sơn hà dậy
Thần mã bay về hí vó trăng.
XUÂN SỚM
Báo đài đưa tin anh đào ra hoa
khi ta bận đóng chiếc hòm gỗ trong khu vườn vắng
Mùa xuân đến bất thường như cơn bão
gom lá khô ném vào khung cửa sổ
mèo con sợ hãi leo lên cây mận trước nhà
Nắng tắt,
chú sóc nhỏ ló đầu ra khỏi tán cây dẻ
sáo đen ngưng hót bên kia hàng rào
tiếng ấm trà reo trên bếp
Ðôi ba hạt mưa buông nhẹ trên mặt nước
những đoá hoa vàng nở ra trước cơn dông
người đưa thư trước ngõ rời đi trong gió
THOÁNG NHỚ LÚC HOÀNG HÔN
chiều đứng chần chừ trên ngọn lá
hiu hiu gió động ánh vàng phai
từng con chim nhỏ bay về tổ
man mác lòng vang tiếng thở dài
thoáng nhớ hương môi em thấm ngọt
mi dài mắt biếc ướp tình hoa
lời thơm thỏ thẻ bên làn má
từng nhịp tình ngân cánh tay ngà
lặng ngó mông lung chờ nắng tắt
hoàng hôn thắp sáng bóng ta ngồi
buồn tay mở nắm dòng không khí
sè sẹ em về nồng phiến môi
chót lưỡi chừng như đượm mật ong
ngậm nghe thương nhớ tỏa hương trầm
hoàng hôn yểu điệu em thư thả
riêng một ta già trong ước mong
vói níu từng giây hồn chạng vạng
ngày qua đâu biết đời chưa qua
thở nghe mình thở ôi hạnh phúc
bao la vũ trụ hãy là nhà
GÃ HÀN SĨ ẤY LẠI RA ĐI
Ra đi trăng xế ngang đầu núi
Đất tiễn người reo khúc biệt hành
Tay vin cửa sổ tay vin áo
Khói quyện đầu hiên. Sương tan nhanh
Bước đi ta sá gì vạn dặm
Đường xa còn có rượu giang hồ
Có trong ta những giòng sông trắng
Chảy êm đềm như tóc em xưa
Bước đi ta dưới trời thu xám
Dùng dằng cũng chỉ bấy nhiêu thôi
Cớ sao trong máu nghe nằng nặng
Những giọt ly tan chảy ngậm ngùi
Ra đi đành gửi quê nhà lại
Nhạc thu giục giã bước chân người
Con sáo nó kêu ngoài giậu vắng
Nhủ người, thôi hãy bước đi thôi
Ta đi. Thôi nhé, ta đi nhé
Đưa tay ngắt một cánh hoa quì
Nghe giòng lệ ứa trong đôi mắt
Chào quê nhà nhé, thôi ta đi.
ĐAM MÊ CON
Những chiếc vớ sạch vướng trên chồng sách
Bóng con đi ngang đâu đấy
Mùa hè này con đi chơi xa
Mẹ ở nhà giữ cho con những chiếc vớ
Sách vở, cặp táp, và quần áo cũ của con
Mùi hương muôn năm của tuổi thơ
Bay lửng lơ trong không gian nhà
Ngày ngày gió phất phơ qua rèm cửa
Mẹ nhớ con ôm những chiếc vớ hít hà
TỰ CA
Mở mắt
Nhấp nháy nghi, hồn nhiên
Rơi trên thềm, ruộng đồng chảy mật
Chưa bao giờ nước và đất thành bùn
Chưa bao giờ điêu linh là mộng
Ta khởi từ đời thật có
Chạy đi rồi về gió tất tưởi
Chiều xa chôn hờ thây ngoài non
Đợi nhau từng giờ bướm thổn thức
Dừng lại con quay quẻ may rủi
Dắt tay bước qua cầu nước mắt
Thở dài
Cười
Tiếng hùng hổ
Nhè nhẹ rừng lời buông bông lơn
Nhát cuốc
Cỏ, hẳn nhiên chết
Cho nhanh ngày mầm héo xơ xác
Vay trả ngàn kiếp muôn biến đổi
Ta ca thiêm thiếp quê mùa thơm.
KIỀU
Em đâu biết nói tiếng Anh,
chỉ bập bõm vài câu đâu hiểu hết.
Thiệt ra tụi em gặp nhau
chỉ có hai lần trong quán bún riêu,
sau đó cưới luôn. — Anh ấy
làm gì? — Thất nghiệp. — Biết vậy sao vẫn
lấy? — Em mới học hết lớp
5, không việc làm, nhà nghèo, em đông.
Dạo đó, em nghĩ chỉ lấy
Tây là có thể giúp gia đình, đâu
ngờ khó ăn đến thế! — Sao
không về Mỹ? – Không nghề ngỗng, làm gì
có tiền để bảo lãnh em!
— Hiện giờ cuộc sống thế nào? — Thì phải
sống nhờ! Mỗi ngày ảnh phát
30 ngàn, bảo: Phải xài hết, không
thừa cũng không được thiếu. Vì
phải giúp gia đình, em nhịn buổi sáng;
trưa cơm hộp, tối cơm bụi
vỉa hè. Tằn tiện lắm mới dư được
ít ngàn nhưng nhờ người khác
giữ giùm, để anh ta thấy là bị
phạt ngay. — Bằng cách nào? Dường
như nhớ lại những trận phạt đòn khủng
khiếp, X. rơm rớm lệ: — Chẳng
hạn như cho ngửi mùi toa-lét, cắt
khẩu phần ăn hàng ngày, cởi
hết áo quần và đi vòng quanh phòng
lù lù sẵn đúc 1 toà thiên nhiên*
cho ảnh xem.
BÙI GIÁNG, BUỔI SÁNG, NHỮNG CÁNH CỔNG
Hai cánh cổng rồi cũng mở ra
dù tôi không nhớ đã đánh gì vào máy.
Những ngón tay dường như đã quen
tự tìm nút nhấn.
Chỉ cảm thấy gì như sờ thấy đúng
rồi cổng cũng mở.
Có cần phải nhìn thấy số
hiện trên màn ảnh hay không?
Buổi sáng tôi đọc thơ ông
trước khi đưa con đến nhà giữ trẻ
ở một cộng đồng kín cổng.
Chẳng còn nhớ mấy những dòng thơ.
Chẳng còn nhớ mấy những mã số đời thường;
nhưng cổng rồi cũng đã mở ra.
ĐẤT VỠ BÓNG KHÔNG CÒN
hai thở cuối còn hai bàn tay qua mắt
cho ước được một ngày tất cả giấu từ im
lặng tay giữa đám choàng qua song sắt vẫy
hắn có biết những gì thấy giờ phút đã qua
nghe bất chợt quay về yên trong ánh nắng
sáng cây khô lá đợi nước ngược mình
trơ đôi cánh mọt rã khô trên đá nóng
hắn hỏi đến những gì chưa hẳn đã chết từ đâu
chiều xuống thôi mưa trở lại chimm non nhớ
kêu một thân như thể đếm muôn ngàn
cánh đen đập khoảng xánh im không đứng gió
như thể sao trên đồng ôm chết được niềm riêng
những làn da vội vã chia nhau mảnh đất vỡ
sâu thêm hạt hoa mầm cỏ cháy phủ đen ô
trắng từ hang lạnh lan xám mây trong óc
hơi thở cuối ngày thân níu lại bóng không còn
ĐÊM, NHỚ TRĂNG SÀI GÒN
Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây
Ngỡ hồn ta xứ mưa bay
Tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa
Đêm về theo bánh xe qua
Nhớ em xa lộ nhớ nhà Hàng Xanh
Nhớ em kim chỉ khứu tình
Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giản trưa hè Tự Do
Nhớ nghĩa trang quê hương bạn bè
Nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường
Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ sầu em bến nào?
1978
SỐNG ĐỂ THỐT CHỮ
Như mọi sinh vật biết nói,
Tôi chỉ sống để thốt chữ.
Tôi ăn bánh tai heo,
Quan sát loài bọ cạp,
Thọc bi-da sáu lỗ,
Làm tình đủ kiểu,
Làm cách mạng đẫm máu,
Thủ dâm liên miên,
Hy sinh cho tổ quốc,
Chỉ để được thốt chữ.
Miệng người chỉ hơn miệng thú
Vì biết thốt chữ.
Tôi ưa lùa tất cả vào mồm,
Nhai nhai,
Nhưng chỉ phê nhất khi được ngấu nghiến
Những mẩu chữ đầy chất đạm, rướm máu.
Tôi không ngậm bã chữ.
Tuy các chữ, toàn bộ, không xứng đáng,
Thậm chí không bằng một góc,
Kinh nghiệm đời tôi,
Tôi phải rất xứng đáng
Với từng chữ tôi dùng.
Chữ nào cũng dơ như nhau, sạch như nhau.
Chỉ tội anh thái giám không biết chuyển động.
PHÉP LẠ
khi bước lên toa tàu
những con người không nhìn thấy nhau
họ tìm chỗ ngồi và bỗng nhiên thành tượng
tượng gục đầu vào báo
tượng chìm sâu trong nhạc
tượng há mồm một giấc ngủ bù
tượng lảm nhảm một mình tay cầm điện thoại
tượng nhìn sững ngoài trời
những căn nhà hai bên đường thì vùn vụt chạy
hàng cây hoa gạo đỏ cũng vun vút chạy theo
trời trong veo
mây đôi đóa
đôi mái ngói nâu tươi bùi ngùi
những căn nhà chạy chậm lại
tiếng sắt thép rít lên
toa tàu rùng mình
một bước lùi lại
bơ vơ trong khoảnh khắc
hoàn hồn
những con người
bước ra ngoài khung cửa
tan trong khoảng không
đêm biết vùi sâu một niềm tuyệt vọng
sáng dâng lên một bãi sông đầy
nước phẳng lặng tinh khôi
nắng biết ôm tôi
khi chạy về phía trước
tim mở với mặt trời
bóng lẽo đẽo đằng sau
chỉ ở đằng sau thôi
(29/8/2004)
HỄ NÓI TỚI TÌNH. PHẢI KỂ TỚI HOA HỒNG!
Muốn làm bài thơ tình
nhưng chần chừ mãi do
không biết đâu đầu mối
của tình sau tình trước
giữa chừng ý nghĩ làm
bài thơ tình bốc hơi
tôi lại phải loay hoay
dò xem đâu đầu mối
của tình trước tình sau
giữa chừng thấy thực khốn
nạn cái thân tôi khốn
nạn cho cái gọi cuộc
tình từ giờ cho tới
khi nhắm mắt cũng chả
có một ai chung thân
cả không có cái gọi
người tình tôi lẳng lặng
đứng nhìn ý nghĩ làm
bài thơ tình bốc hơi
giữa chừng thì đầu mối
của tình sau tình trước
hé lộ dần tôi lại
loay hoay chần chừ nhưng
lần này cứ hỏi đi
hỏi lại “vậy phải bắt
đầu từ đâu? để được
kể là đầu mối của
tình sau tình trước đây!”
HOÀNG HÔN
Mặt trời trăng trối với ráng hồng.
Dòng nước xanh sẫm lại.
Nỗi nhớ trào thinh không.
Bên rừng kia tiếng ai vọng lên tha thiết
như chất đầy cả thế kỉ chờ mong.
Trên sườn núi vài ánh vàng sót lại.
Lạc tiếng chim khắc khoải gọi đàn.
Lũ cò trắng sải cánh bay uể oải
mờ dần giữa thế giới màu than.
Và gượng gạo núi bò thấp xuống.
Im lặng trùm lên, chờ đêm tan…
NHỮNG ĐOẠN THƠ
Một ngày ta xa Hà Nội
và xa em.
Một ngày ta xa Sài Gòn
và xa nước.
Một ngày
xa
những đôi tình nhân buồn thê thiết.
Chỉ mong đừng ước như người già
hẹn ngày về
của những nắm tro.
MUỐN THEO MÂY
hớp rượu này
trăng cũng nuốt trôi
xuân tha hương
lòng những ngậm ngùi
ta lữ khách
nhìn đời như mộng
sao bâng khuâng
cố quận sầu khơi
người và quê
đành đã chia xa
cuộc vô thường
ảnh sắc phôi pha
ta về đâu
hỡi tên lạc xứ
muốn theo mây
mây cũng không nhà
(1/1990)
MỘT NGÀY,
MẶT TRỜI KHÔNG THỂ NGỦ
Chưa qua mùa đại hạn
Gió tứ phương thúc ngọn phiêu bồng
Tan tác những đứa con nửa đời phiêu tán
Vẫn mang theo lịch sử giống nòi.
Chi sá oằn vai nhược trí
Lòng kiên trụ giữa đất trời
Mắt đăm một miền hương thổ!
Chiều đứng lại cùng chùm mây bạc
Nhiễu nhương trên từng định mạng ta
Khóc / cười. Lắm khi mang chung ý nghĩa
Của một nỗi đau, oan trái khôn cùng!
Đâu còn lời để tỏ cùng nhau
Khi trái tim mình quặn thắt
Ngọn cờ tiếng trống và mỗi thịnh suy
Giục giã triều dâng huyết quản!
Nhìn nhau là hẹn một điều chi
Ngoài tầm tưởng tượng
Có bao giờ ta ở ngoài ta
Chỉ ở trong ta riêng lẻ!
Trái tim chẳng đủ chứa tình
Khi lòng bên lòng, đã quạnh!
Nghiêng bầu gió tứ phương reo
Rượu rót vung trời ngất ngưởng
Thất chí người xưa say giữa chợ
Ai nay áo gấm khóc xa làng!
Chiều đứng lại là ngày chưa lên tuổi
Sốt sững bờ vực thời gian
Nuốt đắng lời chia vội
Mụn mằn đốm lửa chong đêm.
Từ phía chân trời xa ngái
Một ngày, mặt trời không thể ngủ
Để chẳng có sớm mai nào, chia tay…
BỌN TRẺ VÀ CÁT
Buổi chiều tôi đặt thân mình xuống
để những đứa trẻ đắp cát
lên tất cả kẻ nằm
trừ hai hốc mũi
đêm xuống nhanh
những đứa trẻ đã trở về nhà
những đứa trẻ đã trở về
nhưng tôi không dậy nổi
tôi còn biết biển đang rút đi
THÁNG BA ĐẤT LẠ
Hình như mùa xuân vừa về ngoài cửa sổ,
Hương táo bay trắng xóa một góc vườn,
Lũ chim sâu gọi nhau về làm tổ,
Tháng Ba thả vào trời đôi ba sợi tơ vương…
Hình như mùa xuân vướng chân bên vệ cỏ
Cho những đốm hoa dại nở vàng, tặng đời thoáng thơ ngây,
Những mầm cây cựa mình trồi khỏi vỏ,
Anh mở bàn tay, gió buốt vẫn đong đầy…
Hình như mùa xuân đang ở đây, trong khóe mắt
Khi ta nhìn nhau: một nỗi nhớ mong manh,
Mơ quê hương hân hoan ngày họp mặt,
Mơ tình yêu, sẽ chín trái ngọt lành…
BÀI THƠ BỐN NGÓN
Hôm nay anh chưa đủ năm bài
còn thiếu bài thơ ngón út
đêm tối giăng đầy trang viết
nửa sáng bên kia trái đất em vào khuất
Cho nợ
bàn tay thơ khuyết đêm nay
anh bốn ngón
ôm em trong mơ.
MÙA ĐÔNG, NHỮNG NGÀY BÌNH YÊN
Bắt đầu những ngày bình yên
Ngắm mùa đông
Ấm áp trong tóc em
Trong ánh mắt reo vui
Bữa cơm chiều.
Lần đầu tiên ở xứ người
Hiểu thế nào hạnh phúc
Khi cỗ máy ầm ào hằng đêm
Cùng ánh đèn cao áp
Không còn giành giựt với trái tim
Nhịp đập.
Mùa đông
Cây thông Giáng sinh
Lấp lánh quả cầu giấy bạc
Nhớ quê nhà những chiều mưa
Trên sân gạch nở đầy
Bong bóng nước
Em mặc áo len vàng
Tung tăng cánh đồng ký ức
Cánh đồng mùa xuân
Hoa cúc vàng nở rực.
Mùa đông này
Trời trong veo và rất lạnh
Hai bàn tay buốt cóng
Cầm nỗi nhớ nhà
Đi lang thang
Qua Tự Do, Lê Lợi
Ngừng Givral
Nhìn bạn bè đứa còn đứa mất
Rượu tràn ly
Nói cười
Chuyện thiên đường địa ngục.
Lần đầu tiên
Hiểu thế nào bình yên
Là lúc
Nỗi cô đơn dịu dàng
Cùng mùa đông
Bắt đầu thắp
Những ngọn nến hồng
Trên mặt đất.
BỞI VÌ MÙA HÈ CỦA CHÚNG TA
Những đồng cỏ xanh nhấp nhô gợn sóng
Những cánh rừng chưa đổi sang mùa lá chín
Những lâu đài cổ bên cạnh những dòng sông
trên những ngọn đồi
Mùa hè của chúng ta đang đi qua
nàng đã gặp anh
và chạm vào đôi bàn tay ấy
trái tim đang rung lên từng nhịp điệu
trong một giấc mơ
họ chạy cùng nhau trên những con đường
trên từng góc phố
nô đùa
người đàn ông bay lên
nâng đỡ người đàn bà
họ hôn nhau
chạm vào tà áo mỏng
họ làm tình trong chớp nhoáng
giữa quảng trường
giữa những lớp người xa lạ
lấp loáng bóng người quen
Bởi vì mùa hè của chúng ta
đang qua mau qua mau
vội vã
Người đàn ông khóc
khi tro hoa hồng như lụa
lặng im lặng im
Họ chớp nhoáng yêu
rồi chớp nhoáng quên đi
và mùa hè biến mất
còn ai nhớ nhung
TIẾNG VẠC KÊU TRONG SƯƠNG
ta ngồi đếm những giọt mưa
là em chợt thả tình vừa vụt tay
tình không chỗ trú, tình bay
ta không chỗ đứng cho ngày lỡ chân
một khi em đã xa dần
thì tình như đã phù vân của đời
chỉ còn ta với ngậm ngùi
còn em bỏ cuộc rong chơi chốn nầy
trong đời khói phủ, sương mây
lạ chi tình đã đứt dây nửa chừng
tiếng kêu của vạc trong sương
nghe ra như thể rưng rưng nỗi lòng
QUỲNH HƯƠNG
MỘT ĐÓA VÙI LAU NÁCH
Chiều ba mươi tết lạnh, về không
nắng ở trên mây rụng cuối lòng
nhà ai tiếng pháo mơ hồ vẳng
em từ âm vọng buổi tàn đông ?
Cuối một năm hay cuối một đời
cuối thời trai trẻ biết rong chơi
từ đây nước đã khô thành cát
hết một con sông mạch máu người
Bóng lạ gương soi buồn lặng thấm
sầu che tóc rũ mắt không hồn
nắng biệt bên trời mây chợt trắng
lòng đêm cao tới mộng vô thường
Hết một năm có gì rộn rã
vậy sao lòng vẫn thấy dửng dưng
mầu xanh dẫy chết trên cành lá
tình ái ban sơ khép nữa chừng
Khói sóng chưa tan đường mịt gió
chiều đi quanh một vẻ thờ ơ
bóng đuổi tinh vân dài mấy phía
đời khôn nguôi một phút ơ hờ
Rồi sẽ không tìm ra nữa đâu
ngày xanh ôm mặt nhật qua cầu
quỳnh hương một đóa vùi lau lách
cồn xa cát lạnh biết nằm đau.
BÔNG GIẤY
Tưởng ta nhớ chú lắm sao
Này cây bông giấy bên rào năm xưa
Chẳng qua trời đổ cơn mưa
Thì thương cành mọn đong đưa một mình.
NĂM MỚI
Vô chùa lễ Phật đầu năm
Tụng kinh lớn tiếng cho tâm từ hòa
Mở lòng cho gió thoảng qua
Nhẹ như phơ phất cành hoa ưu đàm
Vô chùa khoác áo tràng lam
Trầm tư mặc tưởng tự tham vấn mình
Đàn mùa xuân đậu trên cành
Hồn quê cũng gắng gượng thành lộc non
Bao giờ dạ hết biết buồn
Hóa thân hoạt Phật băng nguồn về xưa
Đội tàu lá chuối đụt mưa
Ngồi nghe lả ngọn gió đưa hương đồng
Bao giờ bước lại lối mòn
Năm xưa ngày nọ có còn cây đa
Có còn sầu lẻ bóng ta
Lặn trong tiếng suối lội qua nẻo ngàn
Vô chùa thắp một nén nhang
Thấy gò tâm đạo nửa tàn ngày xuân
Ước chi gặp bữa thanh bần
Xin thèm miếng sáng trăng gần đáy tâm
Hương trầm ẩn giữa lá xâm
Thuận người cầu đạo hương thầm bay ra
Thành câu kinh kệ ngân nga
Nghe như đồng vọng nỗi nhà hắt hiu
XIN CỨ BÌNH YÊN. NGƯỜI SẼ VỀ
ngủ yên nhé
cây mùa đông
và những mái nhà
mặt trăng trên bức tường. run. trong những lời kinh của gió
nước mắt. những giọt tuyết rơi
đọng lại
mây. bay ngang bầu trời
tơi tả
thôi
hãy bình yên
xin cứ bình yên
người về. theo bóng hải âu
sẽ mang nắng của mùa hè qua
sưởi ấm
bàn tay. oải hương
những tiếng chuông. của chiếc đồng hồ nhà ga xưa. thầm gọi
đã nghe thấy. từ xa
cỗ xe. và hai con ngựa
chiếc lồng đèn. soi bóng
người về
người sẽ về
với màu đỏ của môi và rượu
trong quán chateau
cô hầu bàn đã bày ly tách
trên mặt bàn gỗ nâu
những bông loa kèn đang chờ đợi
người về
người sẽ về
trong hương nắng mới
ÁO HUẾ
huế xanh
chín đỏ
chùm nâu
xám hong hương khói
tình ngâu gọi mùa
trắng đen thành nội
o thưa
quỳ chân phương bối
sen từ tâm bay
vàng soi
nhũ thắm chồi này
mạ non ân sủng
mộng ngày áo hoa
mưa lơi vườn cũ
khuôn ngà
áo chiều tôn nữ
tím pha cõi về
ngõ tôi
ráng đọng triều yên
khép chiều sông lặng
cánh diều nhẹ bông
vạt thưa
tình nhú khuê bồng
chẻ môi hương nguyện
ngây nồng tóc tơ
vải em
thơm quyện trăng chờ
quấn tôi tình ở
nguyệt ngời đêm thanh
có em
khăn áo hoàng thành
ở tôi
xuân lượng
yên lành vô chung
BUỔI SÁNG HỒI TỈNH TRONG LÚC MƯA
Tôi hồi tỉnh. Những hạt bụi mưa sắt se da thịt
vòm cây phong sớm rắc nhoà sương muối
ngọn cỏ ướt nằm côi cút như ủ nỗi sầu
cánh hồng nhớ bàn tay rũ chết từ đêm.
Trong nỗi mênh mông co ro buổi mai
sau cơn bệnh kí ức mệt nhoài
hiu hắt bên khung cửa con chim nào rủ cánh
thức dậy một mình tôi giữa căn phòng ám lạnh.
Không một tiếng động không cả tiếng thở dài
hay buổi tai ương đã qua
hay linh hồn tôi lạc mất chốn nào
hay tôi chỉ hiện ra như vì sao hấp hối.
Một ngày thiên nhiên không tính trước
nỗi hoang mang của gã ôm đàn dưới ngục môn
ngoảnh trông khuôn mặt biến thành tượng đá—
nỗi đau vô hạn nhưng
thôi nhé hãy để tôi trở lại dương gian.
Lấp đầy khoảng không trước mắt
sắc màu hỗn loạn nhưng tôi biết tôi vẫn yêu người
vẫn thèm một nụ hôn ngoan ngoan
vẫn thèm làm tình dưới trăng sao thổn thức.
Chẳng nỗi nhớ nào vẽ được tương lai
mặt hạ đông như phường cổ quái
tỉnh mê đều là mộng
tôi mong hạn kì đến chiếc cầu bạc lung linh
thanh âm thê thiết réo gọi từ đáy vực.
Thoáng chốc một thế kỉ phù vân
Chấp chới mở tắt những trang sử nát
xa nghe như một biến kinh
hay tiếng tru của bầy sói lạc.
Nộ cuồng như ngựa chứng
thanh thản như cỏ cây
cũng lần hồi theo nhau chảy xuôi ra biển cả.
Tôi mặc cả với thiên nhiên
cho tôi chén đắng
nhưng đừng bao giờ
có một ngày như buổi sáng hôm nay.
BA CHỮ
BÔNG HOA ĐỎ
Hồn như vuông lụa nhỏ
Anh đến từ phương xa
Đặt vào bông hoa đỏ.
Em gói hoa vào lòng
Sợ hương bay theo gió
Ngờ đâu hoa có gai
Rạch hồn vuông lụa nhỏ.
Như xuân không trở lại
Anh đến rồi anh đi
Để mặc em ngơ ngẩn
Nhìn vết thương dậy thì.
Hạ về em nức nở
Thu sang gió ngập phòng
Gấp hồn như gấp lụa
Mùa đông em sang sông.
Tháng năm tàn như mộng
Chảy một giòng sóng đời
Anh trở về đòi lại
Bông hoa anh bỏ rơi
Anh ơi hoa đã héo
Vết thương xưa đã lành
Vuông lụa chồng em giữ
Không còn gì cho anh.
NHỮNG KẺ TRA TẤN
Những kẻ tra tấn cũng khóc
Khi bị bỏ rơi
Chúng cũng mỉm cười
Với người hầu bàn mang rượu tới
Nhưng chúng thích hơn
Ngồi trong bóng tối
Đạp vào ngực chúng ta
Bất ngờ từ xa
Dí dao điện vào chỗ kín
Của một người đàn bà
Khi ngủ, chúng thở dịu dàng
Bàn tay xòe ra như trẻ con
Bước vào giấc mơ của chúng ta
Không ai biết, ngồi xuống giữa chúng ta
Nằm lên giường
Giữa vợ và chồng
Chúng thì thầm kiên nhẫn mỗi ngày
Vào tai chúng ta:
Số phận đã gõ cửa
Hãy mở cửa ra
Hãy quì xuống đi nào
Và chúng ta quì xuống
Những kẻ tra tấn không cần ăn uống
Nhiều ngày, không ngủ
Nhiều đêm, đi nhón gót như mèo
Trên tường, rình rập nỗi sợ hãi
Gói chúng lại, như thịt mỡ, mang đến vợ con của bạn
Khả năng đi xuyên tường là vô tận
Những kẻ tra tấn cũng thích nước hoa
Nếu chúng là đàn bà.
ĐÊM SINH NHẬT
Mơi rơi đêm lạnh Saigon
Mưa hay trời khóc đêm tròn tuổi tôi ?
Mưa hay trời cũng thế thôi
Đời nay biển lạnh, mưa bồi đất hoang.
Hồn tu kín xứ đa mang
Chóng hao tâm thể, sớm vàng lượng xuân
Niềm tin tay trắng cơ bần
Cuối hoàng hôn lịm bóng thần tượng xưa.
Đêm nay trời khóc trời mưa
Gió lùa ầm đục, trời đưa thu về
Trời hay thi khóc ủ ê ?
Cổ cao áo kín đi về buồn tôi.
NHỮNG ĐÊM THÙ BÚNG MÁU,
Rạch một vết dao lên da thịt
Máu trào xối xả. máu như hoa
Cái đau thấm ngọt vào xương tủy
Một trời cốt nhục réo trong ta!
Một nhát đao. chém ngang đất nước
Bóng thù đi. rờn rợn sơn hà
Nghe không. hạo khí lên từng bước
Giục lòng. chan chứa lệ. bi ca!..
Một bát cơm. đã đầy búng máu
Một chỗ nằm. ố nhục từng đêm
Một hớp tối. tràn lan kiếp nạn
Một phận đời. khắc khoải triền miên…
Con nước chảy. gậm cầu rên xiết
Con cá nằm. ly biệt mù sương
Con chim gáy. thắt lòng sầu biếc
Con người đau. khúc khúc đoạn trường!…
Biển đột quỵ. bao điều ngoa dụ
Rừng điêu tàn. ngưng tụ hồn thiêng
Con cá giẫy. con người khản tiếng
Con chim gù. soải cánh khát vô biên…
Dòng sông chảy. bao niềm thao thiết
Con tàu trôi. khôn xiết bi thương
Ai. đã đứng trên bờ. vẫy gọi
Ma quỷ vào. xục xáo quê hương?!
Người người khóc. xé lòng ngất ngất
Lệ nhòa theo. buốt lạnh. sầu đau
Đêm thống thiết. chong hồn. nuối đất
Ngày mù tăm. vô hậu. nghìn sau!
Chiếc lá đắng. lưng trời lận đận
Bay vèo qua. vĩnh quyết. chia xa
Ôi! Quê xứ. người dưng. kẻ lạ
Máu xương dồn. tốc mái. cuồng ma.
Con dế gáy. úa bầm. sẫm tiếng
Con ve gào. chết điếng hoàng hôn
Con cá hớp. dập dồn nước độc
Con người đi. oán ngập căm hờn!
Ai. đã đón. dung thù. rước họa
Đã thêm lời điếm nhục. toàn thư
Ai. cung dưỡng những hình nhân lạ
Tổ quốc giờ. góa bụa. bơ vơ!…
Tiếng khóc mãi. âm âm thớ đất
Nỗi đau tràn. bỏng rát cỏ cây
Niềm uất nghẹn. biển gầm đỏ bóng
Lạc loài theo đất Mẹ. lưu đày.
Hôm nay. nuôi thù. cơn dày xéo
Bước hung tàn. nát nhụy. ngày mai
Tiếng gậm nhấm. một loài ác dã
Nước non gầy. oằn gẫy hai vai.
Như hạt sương treo. cành lá mỏng
Như bụi phai mờ. nếp áo thơ
Nghe trong tuế nguyệt. câu hoại diệt
Ôi! Nước non ơi. làm sao ngờ?!
Nửa khuya. nghe cỏ nằm um tiếng
Bóng hạc kêu trăng. trăng rơi rơi
Tìm đâu cho thấy. mây thành quách
Một mầu hư huyễn. thuở tinh khôi…
Một dải lụa đào. gom tụ nắng
Một mùa phiêu lãng. giục nhau sang
Biển dâu lớp lớp. lên ngàn dặm
Cuộc thế xoay vần. đến ngổn ngang…
Trói mình vào chốn đêm. kìm hãm
Trông ngóng về xa. phương thất thanh
Nhớ xưa. hịch tướng. khinh cừu gọi
Đâu ngờ. phút chốc. hóa vô danh!
Chiều lam từng đợt. ngây ngây sóng
Tư hương. đắm hương. quy cố hương
Về say chuếnh choáng. mây ngũ sắc
Gãy đổ dư đồ. trăm vết thương!…
Gãy đổ tư bề. đêm giả tướng
từng mảnh trăng nhòa theo tiếng chuông
Trên cao. quê xứ. âm âm vỡ
Một cõi lòng đau. tư cố hương!
Gió thốc từng hồi. cơn thủy táng
Oan linh lay lắt. nỗi tơ vò
Trên cao. xanh níu dăm tờ mộng
Dưới đất. đen rền câu sấm thô…
Ngày sắp cạn. dồn lên ánh sáng
Ngực thanh niên. hực hỡ lửa hờn
Con chủy thủ. ngời ngời thép bạc
Bạo tàn rơi xuống. cõi lâm chung…
Thơ vét hết lòng. Thơ mất máu
Rừng cao. biển rộng. đẹp rưng rưng
Bão cuồn cuộn. cuốn. cơn hiềm oán
Một góc quê Cha. quê khốn cùng!
Tang tóc sẽ về. câu nhắn gửi
Nắng vờn. loang loáng. kiếm sắc không
Nghe ai oán dậy. mưa thù. rót
Tiếng thét mãi ầm. vang. biển Đông!…
Sẽ đứng nghe đêm. thâu bóng tối
Nghe đồi no gió. cánh diều say
Nghe trong thiên cổ. câu trầm diệt
Một thủa u hờn. mây tiếp mây…
Bước lên. hỡi tiếng ngàn năm. gọi
Đất trở mình reo. nhánh hát nâu
Nghìn bông lúa đọng. thời con gái
Cùng bước mùa lên. lên xốn xao…
Ngày ngóng đợi. ngày vươn theo nắng
Lớp triều dâng. lật đắm đêm thù
Xua man trá về nơi ác thú
Một cơ đồ. trầm tích nghìn thu …
BÚP BÊ & XE ĐẠP
những đứa bé chiến tranh mơ búp bê và xe đạp
và những lá thư không bao giờ chở theo sự thật
khi hòa bình đến ngoài da
trên tấm bích chương các lãnh tụ bắt tay thân mật
ký bằng viết chì lên tờ hiệp định
cả giống tộc phải gánh nợ hứa hờ
xã hội tiếp tục duyệt binh
những ống son buôn hương
những điếu thuốc chạy mánh
những cây thước kẻ gạ tình đổi điểm
phát động chiến dịch quay lưng với thời đại
đức phật bị chôn sống trong trận lụt nhảy vọt
chúa bị buộc gánh kẽm gai đi rào lùng chim sẻ
trăm triệu hạt hướng dương rủ nhau bứng rễ
tìm tự do từ độ lặn mặt trời khác
những em bé khóc khàn tiếng pha thuốc ngủ
bú sữa độc biển đêm
bao nhiêu em bé ở lại sưu tầm hoa sen
và sao đỏ trong vở sạch chữ đẹp
chúc tụng những chiến thắng không sách sử ghi nhận
để chiêm nghiệm muốn thành công
chỉ cần khuôn mặt thánh thiện với thân thể rực đàn bà
những con búp bê bị lê theo vòng gai
miệng gang thép quan
ngoài kia
có tiếng quát
ai đã cán nát mấy tấm bích chương
mười chín người chứng kiến
không một con mắt mở
sự thật nằm bất tỉnh trên băng-ca
chiếc xe hành hình lưu động rồ máy nhắm thẳng chiến trận mới
LINH MỤ
Bao năm máu suối
bom rừng
Tiếng chuông Linh Mụ
rửa từng vết thương
PHỐ CỔ HỘI AN
Phố bên sông, sông bên phố
Tĩnh vật ngồi, tĩnh vật nằm
Ngói cũ thì thầm viễn xứ
Ta về ngó sửng trăm năm
Đường hẹp níu gót chân ai
Đường quanh nắng chảy loang dài
Chùa cổ ngậm ngùi sơn mới
Nao lòng bồ tát trường trai
Viên gạch se lòng ta lại
Cao lầu bánh tráng đăm chiêu
Em ơi, màu trăng cửa Đại
Vẫn còn như rứa, vàng xiêu?
Phố cổ chuông trầm như nhạc
Trầm mơ như những mái nhà
Nằm nghe trăm mùa lư lạc
Rêu phong u uẩn thơ ca…
SUỴT…EM ĐỪNG NÓI
Em nói gì anh không hiểu
Mây lưu manh
Gió hà tiện
Trăng làm sao phản bội tình yêu?
Anh bình thường mắt mũi tay chân
Có ăn học
Có việc làm
Biết đàn biết hát
Dù kém tiền nhưng dư thơ
Anh bình thường hay quên chút đỉnh
Hẹn không đi
Hứa không làm
Sinh nhật không quà
Xuống xe không mở cửa
Ba ngày xưa yêu mẹ cũng thế thôi
Gió mênh mông làm sao hà tiện?
Mây hợp tan sao dám lưu manh?
Mưa đôi lúc làm đời thất vọng
Nhưng trăng muôn đời là trăng của em
Hãy im lặng
Nghe xung quanh còn trắng
Rồi yêu nhau trong tín ngưỡng không nghi ngờ
NGƯỜI Ở LẠI
Tháo giải cho nhau lời hứa cũ
Đau như cắn lấy lưỡi mình
Em ở lại, thôi thì em ở lại
Như thân cừ cắm giữa lạch đời trôi
Bỏ lỗi cho anh, bỏ lỗi cho đời
Nhớ chuyện trước, coi như từng mãn nguyện
Thương nhau hơn
Sau trước vẫn là thương
Đóa hoa quá thời ra rác rưởi
Ráng lên em
Tin mưa nắng phôi pha từng nỗi nhớ
Chẳng nhìn ra như tượng gẫy đầu, tay…
Ôi ngay lúc tưởng chừng quen được mặt đời
Trớ trêu chưa, đời đã đổi thay
Ta tập mới ngày ngày cung cách sống
Tàm tạm thôi như áo mượn tròng qua
Thành phố chòng chành, chen chúc ngược xuôi
Đèn đỏ đèn xanh, ngã năm ngã bảy…
Biết tin ai?
Thương em đi ngỡ ngàng xe cộ
Đạp lên dốc cầu cao
Ngày mấy bận
Tủi phận mình
Con rạch đen nồng như máu chết
Rất ít khi em ngẩng nhìn trời
Có phải người buồn hay ngó xuống?
Ôi lẽ nào chung thủy với mình
Chỉ có bóng mình sao?
Chiều tan sở, thẳng về nhà
Vì chẳng biết đi đâu…
Đời còn chỗ nào vui?
Chân bước không qua ngưỡng ngần ngại
Những bữa cơm một mình ăn quấy quá
Thiếp lặng tiềm sinh
Tập lịch lâu ngày không gỡ tới
Thờ ơ giữ đủ cả âu sầu
Thôi, em tiếc thêm chi cái sợi dây dài
Để đến nỗi ngồi hoài bên giếng cạn?
Hãy đứng lên, thử dời đổi tủ, bàn
Đừng ngó miết một nỗi buồn bất biến
Những đêm tối thời gian nhích uể oải
Trên vòng tròn vô tận chán chường kia
Đo đạc âm thầm
Bãi hạn kinh hoàng cơn mất ngủ
Những giữa khuya đứt giấc chiêm bao
Nằm nghe tóc rụng
Chiếu chăn bức bối tuổi lưng chừng
Những toan dậy đi ra ngoài phố lộng
Vô thủy lạc rồi, nay lạc nữa
Đành như sao rụng dưới trời sâu
Tàn đời mạt kiếp liệu còn gặp?
Dai dẳng sầu, chó sủa nguyệt lu
1988