BÀI THƠ TỰ DO

NGUYỄN ĐỨC TÙNG

Tháng Tư anh về Sài Gòn

Đi tìm em trên đường Tự do

Đồng khởi

Chùm me chín vội trong tay em ngày ấy

Mái ngói rêu xanh còn đây

Bầy sẻ nâu bằng đất

Cửa sổ đèn khuya hiu hắt người về

Dân tộc đi qua cơn mê

Người lính trận mạc miền quê

Bên kia núi, lạc đường thành phố

Kẻ ngây thơ khốn khổ hoặc trở thành lưu manh

Hay bị gạt ra ngoài

Trả về quê cũ

Kiếp ăn mày

Người lính thất trận cởi áo giáp

Cởi nón sắt

Ngơ ngác

Quần cọc ra về

Đi từng hàng trước lưỡi lê họng súng AK

Về làng, qua lũy tre xanh

Ngày ấy chúng ta tưởng rằng chiến tranh đã qua

Nhưng chiến tranh không hề đi qua

Trái ổi xanh bên tường nhà em ngày một chín

Nàng Tô thị đi lấy chồng

Đường Tự do không còn tự do

Người thắng trận thành người bại trận

Người bại trận chết trên biển Đông

Dinh Độc lập hóa thành dinh Thống nhất

Mà lòng người cách chia

Chiến tranh càng lùi xa hận thù càng lớn

Càng nói càng không hiểu nhau

Càng đọc nhau càng thêm ngu ngốc

Núi sông không biết khóc

Nhân dân đã già

Các mùa hoa nở em không về

Anh đi giữa hàng me

Nhớ em như mùa nhãn chín nhớ loài chim tu hú

Trái hạnh phúc không còn anh đứng dưới gốc cây

Mùa hè nung như lửa, nhớ như điên

Ký ức đuổi anh bỏ chạy

Thời gian đầy kẻ ăn quỵt

Trong khu vườn lặng im quận Nhất

Tiếng ve vang rền quanh tường

Trái mộng rơi thình lình trên vai anh

Cây bàng giật mình rụng thêm một lá

Quán cà phê chưa mở, anh tìm gốc cây con

Ngồi xuống mà nhặt lên

Hình bóng cũ dại khờ, đoàn quân thất trận, thắng trận

Hương lúa đồng xưa, căn hầm bí mật

Cánh diều bung trời xanh

Anh tìm thấy chú ve sầu nhỏ bé

Rơi mơ hồ như sợi tơ qua

Từ cõi mơ ngoái lại

Anh ngoái nhìn bạn bè

Đứa chửi rủa tục tĩu

Đứa dịu dàng cười cười

Đứa cười cười làm bí thư đảng ủy

Có năm căn nhà cho thuê

Ba đứa con, hai đứa du học Mỹ

Một đứa bị Úc trả về

Ngậm miệng ăn tiền

Dịu hiền đưa tay sờ lông mu kỹ nữ

Đứa chửi rủa tục tĩu

Chạy xe ôm, đổi qua uber, rồi grab

Vừa bị đánh đập

Bởi bọn taxi

Trong quán Karaokê

Thằng bạn cười cười ngồi bên nhắc khéo

Nó co chân lại cho thằng kia bước qua

Như một người tử tế, nhắc chuyện ngày xưa

Ngay chiến tranh cũng chưa là thảm kịch

Chưa là gì so với hôm nay

Tra tấn, giết người, bịt miệng

Hãm hiếp trẻ con, dạy dỗ trí thức làm nô lệ

Lễ nghĩa bề ngoài

Ích kỷ đầy bụng

Chiếc hầm bí mật bốn mươi năm vỡ tung

Trời xanh trên đầu không xanh nữa

Mây bay qua buồn ngất buồn ngơ

Giặc ngoại thù chỉ là giả dối

Chính chúng ta là kẻ thù của chúng ta

Những bài ca mở cõi

Lý tưởng ngày xưa vội xếp giáo quy hàng

Bạn bè lạc nhau chia làm hai nửa

Một nửa dạt về phía cái chết

Một nửa dạt về phía có trăng lên

Trời sập tối rồi em

Thắp đèn khuya đợi anh

Người đàn bà tưởng sau chiến tranh không còn chờ đợi

Kẻ chiến thắng tươi cười

Người thất bại lặng lẽ

Tất cả bây giờ nhường chỗ

Cho một đám trẻ tuổi thông minh lém lỉnh

Làm giàu rất nhanh

Núp sau khẩu hiệu

Đã lo liệu xong phần mình, phần vợ con, nhà cửa

Người mẹ thuở nào nuôi chúng lớn lên

Chết rấp dọc bờ dọc bụi

Trong khi ở đây chúng nói toàn ơn ngãi, tự do

Nhà xa hoa treo đầy cờ đỏ

Giữa hai giàn hoa ti gôn

Bếp xưa khi về lửa lạnh

Chúng ta đi loanh quanh ba mươi năm chiến tranh

Đất nước toàn anh hùng và kẻ cắp

Lụa Hà đông và thi sĩ

Anh đi từ mũi Cà mau đến núi nàng Tô thị

Đâu đâu cũng buồn

Lời nguyền thổi bạc núi non

Mùa xuân đốt khói trên đồng

Em chẳng về thăm

Tuổi thơ đi qua sáu vài mười hai nhịp

Vai gầy mòn sắt thép

Khúc hát rong rêu phỉnh phờ

Em bước ra từ cửa Ngọ môn như từ trong giấc mơ

Thở dài im lặng

Trong mắt anh nhòe ngả đường

Chúng đã đổi tên xong những ngả đường

Và sẽ đổi thêm nhiều lần nữa

Ba năm một lần

Năm năm một lần

Xóa sạch ký ức con cái chúng ta

Tiếng rao chè đậu hũ đi qua

Chỉ còn là kỷ niệm

Lá vàng rơi im lìm bên suối

Trái tim ngưng đập trên sườn núi

Của một người chết trẻ vì ai

Mùa xuân thung lũng đầy mai trắng

Người lính dù trúng đạn

Rơi nằm bên người lính đặc công vừa nhắm mắt

Lục tìm thấy lá thư anh viết về cho mẹ

Ở Bắc Giang

Anh đã đi qua ngôi làng không trẻ con

Không cây đa không miếu thờ

Hoa gạo đỏ nở bừng lần cuối

Trước lệnh di dời

Sông Thạch Hãn thở dài

Tiếc dòng máu chảy

Tiếc những nén nhang, mưa bụi

Một bên cố thủ để làm gì

Một bên tái chiếm để làm chi

Chỉ còn gạch vụn

Các anh để lại quê hương vỡ nát

Người đau lòng cất bước ra đi

Để lại lời chia ly

Cho người nằm xuống

Như anh tôi nằm xuống trên cánh đồng cỏ ướt

Trong tiếng dế kêu sương suốt mùa hạ ấy

Tất cả trở về mỗi người một gốc cây

Những người chết không ai thù hận mãi

Quắc mắt nhìn chúng ta

Tiếng sấm xa vang rền thúc giục

Buổi đoàn viên hứa hẹn bao ngày, không tới

Em đừng hỏi

Trăng đã lên rồi em

Sau khi sống qua những ngày lửa đạn

Bao nhiêu người đã chết, bạn bè, sông núi

Chúng ta tưởng không còn bóng tối

Mơ em về mang guốc mộc hát ca dao

Như ngày xưa nến đỏ, hoa đào

Chúng ta không bao giờ biết

Những người chết hoàn toàn vô nghĩa

Những người tù đi trong xích xiềng

Sẽ không làm thế nữa, nếu họ sống lại

Hoàng hôn lên chậm rãi, ánh sáng không về

Cái chết nhảy múa liên hồi trên bụng mẹ

Những đứa con sinh ra

Trên đường chạy giặc

Những bàn tay đập nát cửa trong đêm

Lại trở về từ cơn mưa

Những người ngồi thức vì quê hương, không ngủ

Thắp nến ở Sài Gòn cầu nguyện cho hòa bình

Sẽ hẹn hò nhau trên những vì sao xa tắp

Trên những lá cờ đen

Núi sông diễm ảo, tiếng thét căm thù, xâm lược và bán nước

Anh hùng và nô lệ, cờ và quạt, tuyên ngôn và tuyên thệ

Chỉ là đám phường chèo

Em hiểu không

Trăng ngoài sông lồng lộng

Đã tới lúc chúng ta đi giày mới

Mặc áo khoác ra đường

Đã đến lúc

Em nấu nồi canh chua

Cá lóc mời mẹ về

Anh nằm lăn trên cỏ ấm

Gác chân lên đùi bạn

Hân hoan thở dưới trăng vàng

Nghe hòn sỏi lăn ngoài suối vắng

Đã đến lúc thức dài đêm trắng

Người về khóc cười một lần

Em, ngày đó có không

Đời thường chiếm lĩnh căn nhà

Đám cưới, đám ma, tình yêu, lật kèo, lầm lỗi

Làm nên lễ hội hôm nay

Viên đạn lên nòng

Nằm quá lâu hoen rỉ đường khương tuyến

Trời sao lấp lánh đứng chờ

Cho anh cầm tay em

Khởi đầu không có đêm chỉ có chúng ta

Hai kẻ không nhà ngoài tường dinh thự cũ

Buổi sáng hàng quán cà phê chưa mở cửa

Dưới cửa sổ khép hờ tiếng nhạc

Thì thầm

Đêm chưa vội sáng

Chúng ta gọi về trắng xóa cơn mưa

Lời hứa xưa chưa thành sự thật

Hành quân Lam sơn vinh quang đường chín

Hổ xám Nam Lào bị bắt vì buôn lậu

Anh hùng Khe sanh chết không nhà ở Mỹ

Mẹ ở đâu khi chúng ta trở về

Ngày ba mươi tháng tư

Anh hôn em dưới khoảng trời nhỏ bé

Cửa sơn xanh mở hé lời bí mật

Sự thật tới pháp trường

Mang vòng hoa qua hư không

Anh hôn em mùi khói nhang lồng lộng

Mùi mồ hôi muối mặn ước mơ xưa

Em bây giờ ở đâu

Gió thổi bạc đầu bến cũ

Không còn ai mơ ước

Hòa bình, không ai bước một mình trong đêm trăng

Đi tìm con, không còn đoàn người chạy giặc

Lá bàng bay xao xác tóc người

Anh lặng im đi giữa trời mây

Thành phố nỗi khổ đau cùng tận

Vỡ tan từng mảnh

Thành phố hòa bình đẹp giật mình như khoảnh khắc chiến tranh

Anh đi trên đường Tự do

Mùi cà phê thơm ngát

Nhìn kỹ mặt người lạ người quen

Cầm tay em nói lời từ tạ

Hẹn gặp nhau nhưng lòng chẳng tin

Trời xanh giản dị mà im sâu

Con đường lát đá đầy vết máu

Người lính xưa về đâu

Em về đâu

Màu hạ ve kêu xé trời xanh

Mối tình xưa khắc khoải

Anh đi tìm em dọc bờ suối

Nồng nàn gói ghém trong tay

Tháng Tư

Hoa lan đỏ góc tường

Sương đổ, trăng lên

Anh về như bướm trắng lang thang

Về như chú bé

Trượt ngã một lần trên ngưỡng cửa nhà em

Em che nghiêng khuôn mặt đời mình

Chỉ thấy trăng tàn bóng lửa

Choáng ngợp lòng mưa lá rụng

Anh nhớ lời xưa em dặn

Không thức khuya, không mặc áo phong phanh trời gió

Anh đi trên đường Tự do

Tay anh cầm lấy tay mình

Thì thầm tên cũ

Thấy một người đứng chờ trên bến xe lam

Dưới chân xòe đám lá sen xanh

Anh hôn em trời chiều ngả bóng

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply