103. THƠ TÌNH THỨ BẢY

NGUYỄN ĐỨC TÙNG

TRONG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA THẾ GIỚI

Trong ngày cuối cùng của thế giới
Khi mọi người chạy vội về nhà
Lên chuyến tàu đi xa
Không trở lại, có một người đàn bà

Cuống quít gọi con
Một người đàn ông chạy băng qua cánh đồng
Gai cào xước mặt, hớt hải đi tìm
Trong vườn một cô bé mải mê
Đặt con cá vào cái chai nhỏ xíu
Đổ nước và cọng rong, mang theo
Mặc tiếng réo gọi ngoài đường

Trong ngày cuối cùng của thế giới
Chúng ta đi tìm trong thư viện
Những câu chuyện bí mật chưa bao giờ kể lại
Ném hết chúng lên xe tải
Tưởng tượng chúng có thể được mang đi
Như mang cái nhà, mang cánh cửa, như mang nửa cuộc chia ly

Trong ngày cuối cùng của thế giới
Anh và em ngồi xuống bên nhau
Trên bậc tam cấp trước hiên nhà mùa hạ
Giữa chúng ta là một cái dĩa
Đựng táo và dâu, đã ăn xong
Chỉ còn những cái hạt màu đen sẫm
Như bóng tối được bằng bặn ném ra
Từ tháng ngày khổ đau, hạnh phúc

Chúng ta chờ mọi người đi hết
Và bắt đầu nằm xuống
Như thể chúng ta sẽ nằm xuống mãi mãi
Trong ngày cuối cùng của thế giới
Một người đàn bà có chồng bỏ đi
Thuở thanh xuân, trải qua hai cuộc hôn nhân
Đều thất bại, về già bị ung thư ngực trái
Cắt bỏ, hóa trị liệu
Tóc rụng dần, thì người chồng cũ trở lại
Ngập ngừng gõ tay lên cửa
Chị hé mở, đóng sập lại, rồi mở ra
Cho anh ta bước vào. Nín thở đặt tay lên ngực

Cho đến khi có người gọi cấp bách ngoài đường
Xa hơn, từ một ngọn núi
Từ trong bóng tối, quanh họ, ánh trăng bắt đầu rọi sáng
Lan đầy mặt đất
Như những bông hoa ổi lấm tấm.
NDT

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply