CÀ PHÊ THỨ HAI 5

HẠNH PHÚC KHÔNG KHÓ

Hạnh phúc không khó. Nhưng khi sống hạnh phúc chúng ta quên rằng trên hành tinh này còn có đàn ông. Những người phụ nữ chúng ta làm nên một nhân loại hoàn hảo, đến nơi làm việc đúng giờ, lái xe đúng luật, ít va chạm, chúng ta nói năng từ tốn, mặc dù từ tốn không có nghĩa là chúng ta thương yêu nhau.

Chúng ta chuẩn bị bữa ăn cho con cái chúng ta, ngồi xem ti vi, đọc báo, đi chơi quần vợt, tổ chức các giải bóng đá, cờ tướng, cờ vua, sắp xếp lại các diễn đàn ở Liên hiệp quốc. Chúng ta lái các phi thuyền, chuẩn bị phóng người lên Mộc tinh, lần này không cắm cờ Mỹ mà cắm cờ phụ nữ, chúng ta hủy bỏ các hiệp ước chiến tranh và hòa bình, vì chúng không cần thiết, tháo ngòi nổ các đầu đạn hạt nhân vứt xuống biển để tránh việc các lãnh tụ suốt đời lâu lâu nổi hứng bắn vài phát xuyên lục địa. Chúng ta giải tán các đảng phái vì thế giới chỉ có một đảng là nhân loại và nhân loại là phụ nữ và các đảng viên nói chung là ăn hại. Chúng ta tha hồ thở khí trời, ngay cả ở Bắc Kinh và Los Angeles và Hà Nội, những nơi, bất chấp chỉ số hạnh phúc cao nhất hành tinh theo một báo cáo gần đây của một tổ chức phi chính phủ, vốn có độ ô nhiễm cao nhất thế giới. Chúng ta ngủ ngon, không nằm thấy ác mộng, không nằm mơ về những vàng son cách mạng quá khứ, không đau khổ vì thất trận, không bị đàn ông lừa, không lên lầu tựa trang đài ngắm liễu. Chúng ta ra lệnh cấm các phẫu thuật bơm mông hút mỡ bụng cắt mắt xẻ môi nâng ngực tạo núm vú. Chúng ta tuyên bố hủy bỏ các ngày lễ sinh nhật lãnh tụ vì chúng ta không cần lãnh tụ, không bao giờ tin chúng. Chúng ta cho phép các nhà văn nhà thơ các nhạc sĩ họa sĩ tha hồ làm thơ như Bùi Giáng viết truyện ngắn kiểu Không có vua của Nguyễn Huy Thiệp tiểu thuyết ca khúc và khuyến khích họ tự do sáng tác nhưng bọn họ không còn viết lách sáng tác gì được nữa, vì khi con người hạnh phúc người ta không thể sáng tạo được. Con người là một con vật lạ lùng chỉ khi nào đau đớn, cay đắng, tức giận, thất bại, khổ như chó, thương tiếc, bọn họ mới kêu thét lên một thứ tiếng gì nghe đường được, thậm chí tài hoa. Khi sung sướng thỏa mãn họ chỉ vỗ bụng nằm ngủ. Đó là kinh nghiệm lâu đời của phụ nữ đối với nam giới, nửa thế giới này ngày càng tỏ ra vô dụng. Chúng ta chỉ trang điểm cho chúng ta, mặc dù ngày một giản dị hơn, chúng ta thông qua nghị quyết bỏ hết mascara và lông mày giả, thứ mà ngay cả Pelosi lừng lẫy cũng cần tới dướp áp lực của truyền thông, chúng ta từ chối guốc cao gót, lạy Chúa tôi, bản thân tôi đã trả giá đau khổ cho vụ này, một số công ty thời trang như Chanel hay Fendi đóng cửa, vì nước hoa không quyến rũ ai nữa, chỉ cần thiết cho người không chịu tắm, các túi xách mang vai trễ xuống không ai ngắm, các cuộc thi hoa hậu bị hủy bỏ, nhưng chúng ta sống bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc. Cho đến một hôm một gã đàn ông xuất hiện. Hắn ta đi qua thành phố, trên một chiếc xe ngựa, với một giỏ hoa cúc và hồng và huệ và lilac và mơ trên xe, một tay hào hoa và lém lỉnh, dịu dàng và không thể tin được, như tất cả bọn đàn ông khác mà nhân loại đã từng có trước đây, làm náo động cả đường phố. Một số phụ nữ chúng ta, bao giờ ở đâu cũng có một số người ngu ngốc và hời hợt như thế, mặc dù số ít, nhưng bạn đừng quên các số ít này làm nên cách mạng Pháp và cách mạng tháng Tám tháng Chín tháng Mười và các cuộc cướp chính quyền đổ máu và bạo loạn lật đổ, đám đông chỉ chạy theo đuôi chúng, bọn này như nổi điên phát cuồng, cuống quít vứt bỏ hết các điều lệ, vì thế giới chúng ta chỉ có nội quy và điều lệ, chúng ta không cần luật pháp và toà án, và chạy đuổi theo gã đàn ông hiếm hoi này như những kẻ mất trí, thậm chí tôi nghe nói có người còn cởi áo ngực vứt xuống đất.

Bọn mất trí kia bắt đầu tranh giành nhau. Gã đàn ông cưỡi ngựa cùng với đám phụ nữ bất tuân lệnh nhanh chóng chiếm lĩnh ngọn đồi chỉ huy và toàn thành phố, xua chúng ta đến đồng cỏ nuôi ngựa mênh mông hoang dã nơi mà từ đó gã đã đến, và lập tức bọn chúng lại chia làm hai phe đánh nhau, phe tả và phe hữu, phe thứ nhất ủng hộ phá thai, phe thứ hai chống phá thai, cuộc tranh cãi này vốn đã chấm dứt trong thế giới chúng ta, nơi chúng ta từ lâu đã không cần mang thai khổ cực chín tháng mười ngày nữa vì bọn trẻ được sinh ra trong ống nghiệm, với ngân hàng tinh trùng có hàng tỉ tỉ tỉ con đã được dự trữ bởi các thế hệ trước, đủ dùng cho đến khi mặt trời cháy bùng, tan rã. Chúng ta sẽ chiến thắng cuộc chiến tranh này và sẽ tái lập hoà bình thịnh vượng sau khi tiêu diệt xong bọn nổi loạn kia, như trong bất kỳ cuộc chiến tranh nào, và sẽ bắt đầu sống những ngày vô tư hạnh phúc như trước đây khi không ai trong chúng ta phải khổ sở vì mang giày cao gót và mang lông mày giả và đọc thơ thất tình và nghe nhạc bolero buồn thúi ruột nữa và tất nhiên tất cả sẽ hạnh phúc trở lại. Tôi hứa với các bạn như thế.

***

HAPPINESS IS NOT THAT HARD

Happiness is not that hard. But then again when we live in happiness, we forget that there are also men on this planet. Us, women, create the perfect mankind, of going to work on time, obeying the street rules, keeping to ourselves, soft spoken, although soft spoken does not mean we care for each other.

We prepare meals for our children, watch TV, read newspaper, play tennis, organize soccer matches, chess and checker games, put in order the forums in the United Nations. We fly the spacecrafts and get ready to launch people toward Jupiter, this time, place a woman flag instead of an American one, we cancel all the war and peace treaties, for they are no longer necessary, dismantle nuclear missiles to prevent the sudden need of some presidents – for – life from firing some shots across the continent. We disintegrate every single parties because the world remains just a single party called women in which its members are useless. We have the luxury of breathing the carefree air, even in Beijing, Los Angeles and Hanoi, that, despite to be recently ranked by a non-governmental organization, as the happiest countries, they are believed to be the highest polluted cities in the world. We sleep soundly, neither nightmares nor the bygone golden age vision of revolutionary, neither distraught defeat nor deceit by men, not even leaning on the balcony to ponder weeping willow hanging. We ban every single procedure of cosmetic surgery including buttock implants, tummy liposuction, eyelid surgery, breast insert and nipple sculpting. We declare abandoning leaders’ birthdays simply because we don’t need them and never trust them. We acknowledge writers, poets and artists and let them compose verses from an existentialist perspective like Bui Giang, write evocative and controversial short stories like “Without a King” of Nguyen Huy Thiep, also novels and songs. We encourage them to be creative without any restrictions but then they are unable to write and initiate anything special at all, simply because when people are in happiness, it’s impossible for them to be innovative as well. Human beings are such a peculiar creature, only and only when in pain, bitterness, anger, failure, suffering like an abandoned dog and mourning are they able to scream their head off, producing the good enough or even genius sound. Once in contentment and fulfilment, nothing is more important than taking a blissful rest. That is the lifelong experiment of women over men, the half that tends to be increasingly useless. We purely put on makeup for our own, dress more modestly, vote to stop mascara and false eyebrows, even unavoidable for notable Pelosi caused by public pressure of media. We absolutely refuse high heels thanks God, I myself have suffered badly for this previously. There are some fashion and beauty brand closures and bankruptcies such as Chanel or Fendi, due to a historically large drop in demand of seduction, except for those who refuse to take a daily shower. Nobody admires those gorgeous shoulder bags with cross body strap. The beauty contests are no long existent. Nonetheless, we live peacefully and blissfully. Until one day, a guy appears. He crosses to the city on a horse-drawn carriage, with a floral basket of daisies, roses, lilies, lilacs and plum blossoms. A wicked, gallant and gentle fellow, believe it or not, is exactly the same as any of the males existing on Earth before, noisily stirs the whole street up. Some of our women, now and then here and there, are a bit stupid and shallow, though not many of them, enough to make a timeline on French revolution, August September October revolution, and violent bloody coup d’états, the irrational crowd gathering and following, outrageously and abruptly chuck all the regulations and principles in the trash. And because our world only works based on regulations and principles, we don’t even need laws and courts. We run after this foolish wild guy like brainless creatures, some even toss their bras to ground.

Those insane groups start fighting. The guy on horse carriage together with the crowd of bizarre and disobeyed women rapidly takes over the headquarter hill and the whole city, luring us to the horse pasture from where he has been. Not before long, they divide into two groups to fight against each other, the right and the left wing, the right wing supports abortion, of course the left against it. Such nonsense argument has ceased to exist in our previous time, the era when we no longer suffer from physical exhaustion of nine month ten day pregnancy because our babies are born through IVF treatment, with billions and billions of sperm stored in the semen bank from previous generations, enough to utilize up until the sun starts running out of hydrogen in its core to fuse and begins to collapse. We will claim the victory and restore prosperity and peace, after wiping out those rebels, similar to any wars on earth, to start our carefree life previously. None of us has to suffer from high heels, false eyelashes, read miserable poems and listening to depressing Boléro. We will be all in happiness. My promise to you.

Translator: Võ Thị Như Mai

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply