CÀ PHÊ THỨ HAI 9: ĐƯỜNG QUA NÚI

Chính quyền tiểu bang South Carolina, Hoa Kỳ, quyết định mở một con đường đào xuyên núi, trong rặng núi có tên Stumphouse. Công trình khởi sự vào năm 1889 với ngân khoản khổng lồ, khoảng nửa triệu đô la vào thời đó, tương đương hàng trăm triệu đô la hiện nay. Dân chúng bỏ hết công việc, tập trung cho con đường đi tắt đến vùng đất mới. Công nhân, máy móc hăng hái xông lên, hô vang khẩu hiệu, đào ngày đào đêm. Sau một năm, một cách thần kỳ, họ tạo được con đường hầm dài 1600ft. Rồi tắc nghẽn. Dù cố gắng đến đâu cũng không thể đi sâu thêm một tấc nào nữa. Đá núi rắn như kim cương. Nhìn quanh toàn đá. Mở lối nào cũng chỉ gặp đá. Nhìn lên đầu, đá. Ngó xuống chân, đá. Nhiều ngày trôi đi, bao tiền bạc được chi trả thêm chỉ như muối bỏ biển. Không nhúc nhích một tấc. Đất đá hất cuốc xẻng, máy móc, mũi khoan, sắt thép, hất chúng trở lại nháng lửa như tương lai hất ước mơ của chúng ta vào quá khứ. Chính quyền tiểu bang đành ôm hận rút lui; mặc cho sự phản đối của nhiều người, họ cắt tất cả ngân khoản. Sau đó vài năm chiến tranh nổ ra, vùng này bị bỏ hoang, dân chúng một số phải tha phương cầu thực, những người ở lại thì sống trong nghèo đói, buồn rầu, căm giận, hoài niệm, tức tối. Tuy nhiên vẫn có một nhóm dân chúng cố thủ, bí mật rủ nhau mang cuốc xẻng đến cuối con đường hầm dài 1600ft kia. Mặc dù hầu hết đã già nua, đêm đêm họ vẫn thắp đèn cắm ngọn cờ thời tuổi trẻ nay rách rưới phủ đầy bụi cặm cụi cuốc đất, đào cát, xẻ đá, thề một ngày đi xuyên qua ngọn núi, tới vùng thiên đường mơ ước. Đó là những người dân cuối cùng của vùng núi Stumphouse, tiểu bang South Carolina.

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply