101. THƠ TÌNH THỨ BẢY

NGUYỄN ĐỨC TÙNG

ĐÔI KHI TRONG ĐÊM TRÁI TIM DỪNG LẠI

Đôi khi trong đêm trái tim dừng lại
Em tưởng nó đập mãi, đập đều, nhưng không, nó dừng lại
Trong một giây, như người đang đi, bỗng nhớ ra một chuyện

Trên đường lát sỏi, lúc hai giờ sáng, ở đường biên
Giữa sáng và tối, nơi hành lang chiếu lờ mờ ngọn đèn
Đôi khi trái tim dừng lại lâu, lâu hơn nữa, như một người

Lớn tuổi, đãng trí, rồi nhớ lại, và bước đi
Đôi khi ánh sáng hắt ra từ cửa sổ, dưới hàng dương liễu xanh
Em tới gần bức tường, bên kia bức tường tiếng nói

Tiếng cười, âm nhạc réo rắt, em ngơ ngác
Em biết nó quen thuộc, nhưng em không nhớ ra
Bản nhạc tên gì, tiếng cười của ai, ngôi nhà của người nào

Em lắc đầu, chịu thua, và quay đi
Đó là khi trái tim dừng một lúc lâu, đập trở lại, đập nhanh hơn
Sau giây lát nghỉ bù, như một người mơ mộng
Bắt tay vào làm việc, làm nhanh hơn, vội hơn, vì biết mình có lỗi.

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply