GIỚI THIỆU THƠ TRẦN HOÀNG PHỐ

Nhà thơ Trần Hoàng Phố thường đăng thơ trên những trang mạng bị tường lửa. Vì vậy nhiều người không đọc được thơ anh, và đó là điều đáng tiếc.Trần Hoàng Phố tức là Nguyễn Phước Bửu Nam, một giáo sư về văn học, đại học sư phạm Huế, với nhiều công trình nghiên cứu và phê bình nổi tiếng. Ngoài đời, anh là một người bạn thân tình và giản dị của tôi.Thơ Trần Hoàng Phố là tiếng nói mới, là hi vọng của người yêu thơ. Đó là một thứ ngôn ngữ của thức tỉnh, của những suy tư giàu có về hiện tại, bao gồm sự phán xét. Sự phán xét sắc bén này là một trí tuệ đặc biệt, vì bao giờ cũng dung hòa với tấm lòng nhân hậu ở tác giả.Đôi khi giữa một hiện thực tầm thường và dung tục, sự đau đớn của chúng ta vượt khỏi các ranh giới chịu đựng. Vào lúc ấy làm thơ và đọc thơ có thể mang bạn tới gần hơn thế giới riêng tư của chính mình, như cánh đồng bên ngoài thành phố, với những dây leo, nơi đó bạn sẽ tìm thấy sự an tĩnh và sáng suốt, và tấc lòng dấn thân trở lại.Nguyễn Đức Tùng1. BỊ ĐÓNG ĐINHAnh bị đóng đinhVào cây thánh giáVì anh vinh danhSự thậtAnh bị đóng đinhVào nỗi ô nhụcVì anh tự huyễn hoặcBằng dối tráAnh bị đóng đinhVào bùn đenBởi anh ngợi caSự bịp bợmAnh bị đóng đinhVào sự nô lệBởi anh sinh raCó đầuChỉ đểGậtAnh bị đóng đinhVào tận thếBởi ngày maiLỡKhông còn aiĐể nói một lờiYêu thương2. NHỮNG CHIẾC BÓNGBướcBốn bướcRa khỏi bóng người khácBướcBa bướcRa khỏi bóng chính mìnhBầu trời xanh cao rộngNgẩng đầuChạm tới bóng mênh môngVũ trụCúi đầuHốt nhiênThấy thênh thangBóng tự do3. BĂNG QUA CÁNH CỬA THỨ CHÍN 1Anh đã băng qua cánh cửa thứ chínGõ vào lòng mình để hàng cây đêm quặn người trút láGõ vào nỗi cô đơn đêm đêm vầng trăng đập cửaGõ vào ngọn gió thổi mang phù sa sông Hồng sông Cửu Long rùng mình cuộn sóngGõ vào chiêm bao giấc mộng hàng thế kỷ Lý Bạch chết ôm trăngGõ vào tiếng ca buồn trong chiều sầu muộnNgười xẩm mù cất bài ca não ruột hát cho mặt trời chết trong hoàng hôn xanh 2Anh đã băng qua cánh cửa thứ chinBăng qua quá khứQua ký ức xanh đêm đêm vầng trăng xanh chiêm bao treo trước ngõCó con dơi đi về sờ soạng tìm mùi hương xưa cũCó cánh cò trong đêm bay qua cánh đồng lãng duCó tiếng vạc kêu sương não lòng trong nỗi nhớ quặn thắtMột quá khứ đã xa một vầng trăng cổ tíchVà những năm tháng trôi nhanh như giấc mộngAnh đã già đi vạn kỷ mắt hiền nhânVà nhìn cuộc đời trôi như đám mây phù vân 3Anh đã băng qua cánh cửa thứ chínĐể thấy đời mình hư không cười qua nước mắtQua vạn khổ đau nổi chìm bể dâu cay đắngLinh hồn anh thấp thỏm như tiếng cú già rúc bóng hoàng lan âm u Đại nộiChấp chới bóng những cung nữ thướt tha đi về trong đêm liêu traiNhững bóng ma quá khứ của năm tháng xưa cũ hằng thế kỷ xa lắcNơi mùi hương cô tịch trong những con đường khuya khoắt ngọn đèn chập chờn trong chiếc am thờ mờ tỏGió đưa linh hồn anh bay chín vạn dặm trăng saoVà để gặp những đám mây ngũ sắc tấu khúc ngũ cung lạ kỳ bồng bềnh trôi trong cõi vô thường bao la 4Anh bay qua cánh cửa thứ chínĐể đốn ngộ lời câu kinh bát nhã và đột nhiên ngục tù trong anh vỡ tanTrong tận thẳm sâu linh hồn anh rạn vỡ trăm ngàn mảnhTrong nước mắt nức nở của vô minhTrong hân hoan tự do của mây phiêu lãngTrong vô thường của giấc mộng cuộc đờiTrắng xóa là màu thời gian vô thủy vô chungTrắng xóa là kiếp phù sinh u minh phất phới bay trên đầu cây gậy thiền sưBay qua bến mê Bay qua tầng tầng địa ngục lòng mìnhVà Niết bàn hiện lên như giấc mơ sáng rực cười minh triết trên chiếc ghế dát vàng hư không 5Anh đã băng qua cánh cửa thứ chínĐể gặp em trong ánh chớp giấc chiêm baoKhuôn mặt em dịu hiền như sắc màu xanh lơ hoàng hôn đến muộnChầm chậm trôi qua bên cửa sổ đời anh lặng lẽCánh cửa thứ chín mở ra đại dương biển ào ào sóng khát vọng vỗ cuồng nộ bên bờ vách đá cheo leoVà cánh chim giấc mơ anh bay qua bầu trời đêm bão tố xoáy những cơn lốc kinh hoàng sóng cao như những toà nhà khổng lồ sừng sữngCánh cửa thứ chín mở raNgọn hải đăng bí ẩn lạ kỳ rọi những luồng sáng óng vàng lung linh hy vọngCon tàu của linh hồn anh suýt chạm vào bãi đá ngầm hư không cái chết chạm vào cầu vồng ảo vọng trên biển cả tuyệt lộLinh hồn anh đã băng qua bảy mươi chín tầng thiên đường và địa ngụcĐêm chọc một mũi giáo đenVà những kẻ đeo mặt nạ quay cuồng rúc lên hoang dại trong tiếng sóng tiếng gió ầm ào của điệu vũ điên rồ khủng khiếpCánh cửa thứ chín mở ra Một khoảng trời trắng xóa mênh mông mênh mông bầu trời tuyết 6Anh băng qua cánh cửa thứ chínĐể lọc trăm ngàn chiếc bóng đời mìnhTrong tiếng gọi vô cùng khẩn thiết của hư khôngĐể lắng chìm khuôn mặt muôn hình của đốn ngộQuên một chiếc dép trên đỉnh ngọn núi lửa trần gianĐể đời mình ngủ quên trong động tiên vô tíchAnh ra đi và trở về trọn kiếp nhân thếNhư tiếng cười khóc hồn nhiên trẻ thơNhư nỗi nhớ quên cặp mắt xa xăm lão nhân vô ưu nhìn mây trắng tháng ngày bay chầm chậmCánh cửa thứ chin mở raMột thiên đường xưa cũ xanh lơ ngào ngạt hương ảo mộng.

Trần Hoàng Phố

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply