TẢN VĂN KHAI BÚT: CHIẾC XE MÀU CÀ PHÊ SỮA

Nguyễn Đức Tùng

STATUS

Đó là một chiếc Corona màu cà phê sữa, đời 1970, đã ngừng nhập cảng. Nó được thay thế bởi thế hệ Corolla mới, nhỏ hơn, tiện nghi, thứ xe này đến nay vẫn phổ biến vì gọn nhẹ, giá vừa phải. Thật ra theo kinh nghiệm của tôi xe Corona cũ chạy êm hơn, đằm hơn, không xóc trên đường dài. Chiếc xe ấy tôi mua lại của người khác, nhưng ít khi phải sửa. Nó chỉ bắt tôi nằm đường bốn hay năm lần mỗi năm, như thế là biết điều so với xe cũ. Dù sao, tôi vẫn cần thay xe mới. Tôi muốn bán cho người bán xe để giảm bớt giá, những người mua xe đều làm thế, nhưng không ai chịu mua vì phụ tùng của Corona không được sản xuất tiếp, nếu hỏng không thay được. Người bán xe, một anh chàng người gốc Trung đông, râu rậm, có lối nói chuyện hài hước, hướng dẫn cho tôi cách bỏ chiếc xe đi để khỏi choán chỗ đậu xe chật chội. Một buổi sáng anh ta cùng tôi lái nó tới bên hẻm núi xa thành phố. Một hẻm núi hiểm trở, vực sâu hun hút như cái vực của con vượn mang trong da bụng bản Cửu âm chân kinh của Trương Vô Kỵ. Chúng tôi lái xe tới gần mép đá, dừng lại, gài số nghỉ, tắt máy. Hai đứa đứng đằng sau ra sức đẩy cho nó lăn xuống. Chiếc xe từ từ lăn đi, rồi lật nhào, lăn nhiều vòng nữa, tia nắng đuổi theo nó, bám chặt lấy nó. Tôi nhìn xuống, cái hẻm núi thật cao, bên dưới những chiếc xe hơi cũ nằm đầy thung lũng, càng xuống mây càng dâng mờ mịt. Chúng tôi quay lại, ngồi lên chiếc xe của anh chàng bán xe, hướng về thành phố. Đó là một ngày cuối năm, trước đó vài phút, bên kia dốc chiếc xe Corona của tôi đã dừng lại trên một mỏm đá, nhưng tôi biết nó sẽ không thể yên nghỉ ở đó, vì dưới tác động của gió và trọng lực, nó sẽ mất thăng bằng lần nữa, và lăn đi tiếp, lộn nhiều vòng, chia tay tia nắng sau cùng, và sẽ tiếp tục như thế, sau sườn núi, chìm dưới đám mây ngưng tụ bàng hoàng. Tiếng động của nó sẽ vọng đi vọng lại, đôi khi nhiều năm sau, tôi còn nghe thấy được. Khi về đến nhà tôi chợt nhớ ra, ngẩn người, sau cốp xe, trong chỗ trống dùng để đựng dụng cụ sửa chữa và bánh xe thay thế, dưới tấm bạt, tôi cất và quên luôn cái hộp thiếc đựng mấy bức thư cũ, hộp dầu cù là khuynh diệp để xức mỗi khi xe chết máy ngoài trời gió lạnh và tấm chèque tiền lương hai tuần lễ, chưa kịp đi nhà băng rút tiền.

Nguyễn Đức Tùng ( Status Series)

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply