MẸ TÔI – SỸ LIÊM

Mẹ tôi không phải mẹ già
Mẹ tôi bé dại trong nhà của tôi
Mỗi sáng mẹ đòi ăn xôi
Không mua mẹ khóc ỉ ôi cả ngày
Nhìn tôi cứ hỏi : mày ai ?
Sao mày có cái chân mày giống tao
Tôi nghe, bật khóc nghẹn ngào
Thì ra mẹ đã tuổi cao lẫn, mòn
Công người lội suối trèo non
Nuôi tôi con gái, tuổi son chẳng cần
Đôi vai gánh hết tảo tần
Quằn theo nhan sắc hương lần lữa phai
Bây giờ mẹ đã tám hai
Nhìn chim cứ bảo : tao bay ! Rồi cười
Chỉ tay về phía mặt trời
Kêu tôi lên đó..dạo chơi…dỗi hờn
Tôi bực mình…cũng nỗi cơn
Quát mẹ một tiếng…buồn hơn mấy tuần
Tôi còn nhớ có một lần
Mẹ kêu tôi lại nói gần lỗ tai :
Ê mày ! tao nhớ hôm nay
Là ngày sinh nhật của hai đứa mình !
Ánh mắt mẹ sáng lung linh
Như hai ngọn nến mang hình trái tim
Hai người mẹ bước vào đêm
Một ngơ ngẫn nhớ, một kềm nỗi đau
Mẹ tôi quên hết ngày nào
Riêng tôi nhớ hết công lao mẫu từ
Mẹ tôi già cả nên hư
Trở thành con trẻ làm nư…Tôi chìu!
Dù mẹ khó tánh bao nhiêu
Tôi đây cũng chịu làm liều thuốc tiên
Chỉ mong mẹ sống bình yên
Với tôi đã đủ, muộn phiền cũng bay !
Nguồn : Văn Chương 360

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply