GẢ CHỒNG CHO MẸ

Đỗ Quyên

Nắng tháng Sáu nẻ đất khô trời
Mẹ xênh xang theo người về bến khác
Đứa bé cười vô tư nhưng đáy mắt buồn ngơ ngác
Mẹ lại gả chồng…
 
Ngoại thẫn thờ đem lúa mọt ra hong
Xua cái sào tre đuổi con gà xù lông bới nhặt
Miếng trầu quẹt vôi cứ nồng lên đắng ngắt
Tay xù xì ngoại chấm mắt rưng rưng
 
Ngoại lại nén lòng buộc bụng thắt lưng
Nuôi cháu cút côi mà chẳng đặng đừng thương mẹ nó
Tấc dạ đàn bà mỏng như tờ giấy dó
Loang lổ mực đời vẫn cả tin
 
Nắng tháng Sáu có đứa bé ngửa mặt nhìn trời khóc cầu xin
Một bức ảnh lung linh gia đình thuở trước
Để ngoại thôi lén thở dài thõng thượt
Khi xoa vào mái tóc nó bốn mùa khét nắng bêu trưa
 
Mẹ theo chồng
Phía mẹ có tràn mưa
Bong bóng có vỡ tan như cợt đùa không mẹ
Có người đàn bà nào nâng váy cô dâu đi ngang đời một đứa bé
Khóc rạc tuổi thơ chỉ còn ngoại bên mình?
 
Mẹ lại gả chồng
Cô dâu ấy thật xinh…

 

Nguồn: Văn học quân đội

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply