125. THƠ TÌNH THỨ BẢY NGUYỄN ĐỨC TÙNG

EM CÒN NHỚ KHÔNG MARIA

Em còn nhớ không Maria
Trong bụi rậm?

Em còn nhớ không Maria
Một ngày mưa chúng ta tan vỡ
Bong bóng nước bàn tay nắm cửa
Gió thổi qua núi đồi qua tách cà phê sữa

Em còn nhớ không cánh cửa sơn xanh Maria
Em còn nhớ không cánh cửa
Đóng sập lại, anh về nhà trời mưa như thác
Bông bạch cúc cuối cùng rụng ngoài tường

Tiếng nước chảy róc rách từ xa
Em còn nhớ không Maria
Mùa đông buốt giá chúng ta đi qua ngọn đồi
Gió thổi từ phương tây lại
Buổi sáng mai này anh có thể xa em
Buổi chiều anh có thể xa em
Buổi tối anh có thể xa em

Nhưng ban trưa thì không
Em còn nhớ không Maria
Mùa đông anh có thể xa em
Mùa hè anh có thể xa em
Mùa thu anh có thể xa em

Nhưng mùa xuân thì không
Em còn nhớ không Maria
Khi buông tay thả rơi chìa khóa
Gió thổi qua vòng môi lạnh giá
Nếu một ngày em tới đây
Nếu một ngày nằm nghe gió thổi, em còn nhớ không
Trên những ngọn đồi xa, gió thổi qua

Lầm lỗi, em sẽ hiểu vì sao
Khi em khóc
Thì em không nói được
Em còn nhớ không
Maria, tiếng nước
Tiếng nước chảy ngoài xa
NĐT

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply