118. THƠ TÌNH THỨ BẢY NGUYỄN ĐỨC TÙNG

MỘT NGÀY VUI NHẤT
Trong nhiều năm xa em
Anh chỉ có một ngày vui nhất
Đó là ngày thức giấc
Nhìn thấy con châu chấu

Bỗng nhiên đứng đó trên bàn
Giương mắt nhìn anh
Như nhìn một lá cỏ
Một con châu chấu nhỏ

Ở tầng thứ mười lăm
Sau mười lăm năm
Leo lên được tới đây
Bằng cầu thang máy

Hay bay qua không gian
Đứng nhìn không nói năng
Một gã đàn ông
Đang nằm trong chăn

Vừa mở mắt dậy
Sau một giấc mộng
Nó xòe đôi cánh mỏng
Nhưng không bay được

Mà chỉ nhảy
Như một ý tưởng vậy
Mang qua đồng cỏ
Bây giờ không còn nữa

Giữa anh và em
Một cánh đồng cỏ
Và con châu chấu nhỏ
Một ngày thật vui

Màu xanh mát rượi
Khi trời sắp tối
Đến từ mặt đất
Qua mười lăm cửa sổ

Qua cánh đồng cỏ
Của anh và em

NGUYỄN ĐỨC TÙNG

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply