BỖNG NHIÊN ANH BIẾN MẤT
Bỗng nhiên anh biến mất
Giữa trưa hè cháy bỏng
Khi mọi người đi lại nói cười
Anh biến mất giữa hai làn sóng
Em chạy dọc theo bờ nước
Vừa chạy vừa thét gào
Trong buổi trưa nào, trời thăm thẳm xanh cao
Khi em quay lại thì anh đứng đó
Em tưởng đã mất anh
Nụ cười an lành, nắng reo trong mắt
Khi anh trở lại
Anh đã là người khác
Như mái tóc lội qua làn nước.
NĐT
CÁC BÀI ĐÃ ĐĂNG CỦA TÁC GIẢ:
- Nguyễn Viện: Thơ đến từ đâu
- KHI CÒN BÉ TÔI ĐỌC SÁCH
- THẦY DẠY VĂN CỦA TÔI
- BỐN MƯƠI NĂM THƠ VIỆT HẢI NGOẠI: KHẾ IÊM
- tùy bút nguyễn đức tùng 3: chạy chậm
- THƠ W. H. AUDEN: BẢO TÀNG MỸ THUẬT
- XẬP XÒE ÉN LIỆNG
- MAO Ở VŨ HÁN
- BỐN MƯƠI NĂM THƠ VIỆT HẢI NGOẠI: HÀ NGUYÊN DU
- Chúng Ta May Mắn Nhưng Chúng Ta Không Biết (Tuỳ Bút)
- TRĂNG MÀU MẬN CHÍN
- TRÔI VỀ NHẬT BẢN
- Nguyễn Trọng Tạo – Tuổi hợi cầm tinh