117. THƠ TÌNH THỨ BẢY NGUYỄN ĐỨC TÙNG

BỖNG NHIÊN ANH BIẾN MẤT

Bỗng nhiên anh biến mất
Giữa trưa hè cháy bỏng

Khi mọi người đi lại nói cười
Anh biến mất giữa hai làn sóng

Em chạy dọc theo bờ nước
Vừa chạy vừa thét gào

Trong buổi trưa nào, trời thăm thẳm xanh cao
Khi em quay lại thì anh đứng đó

Em tưởng đã mất anh
Nụ cười an lành, nắng reo trong mắt

Khi anh trở lại
Anh đã là người khác
Như mái tóc lội qua làn nước.

NĐT

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply