THƯ GỞI CON TRAI
Nguyễn Đức Tùng
30. CHIẾC NHẪN KIM CƯƠNG
Gởi Timmy:
Ngày 9 tháng 1, 2021, sau một đêm mưa bão, nước bị tắc nghẽn trong máng xối và đường ống dẫn nước, nước ngập sân trước và sân sau, dọa làm hỏng cả mái ngói. Chúng ta gọi thợ sửa ống nước, nhưng không ai chịu đến ngay vì đó là ngày lễ. Cây cối trong vườn rụng lá rất nhiều làm tình trạng tệ hại.
Cuối cùng mẹ và Timmy đã lục tìm trong kho chứa đồ lôi ra cái máy hút máng xối cũ, với những ống dẫn cao su nứt nẻ nhiều năm không dùng tới, cuối cùng hai mẹ con cũng leo lên được mái nhà. Hai cái thang cao ngất, nối lại, lung lay trong gió. Ta vốn không phải người siêng năng, nhưng bất đắc dĩ phải giúp một tay. Chúng ta dùng thêm thang dài, nối thêm dây, Timmy dùng băng dính dán lại các lỗ hổng. Để nhìn xa, mẹ con có sáng kiến dùng camera trong điện thoai Iphone gắn vào cây gậy soi vào các ống nước sâu, cuối cùng hút được rất nhiều lá mục, rêu, đất bụi bám nghẹt các đường máng xối và đường ống dẫn, cuối cùng dẫn được các dòng nước thoát ra ngoài. Chúng chảy rào rào như suối.
Đó là một ngày làm việc mệt nhọc nhưng vui vẻ, trong mưa tuyết lay phay. Khi gần kết thúc, mẹ con nhìn thấy trong đám lá mục, bùn nhão, một chấm chiếu lấp lánh, gọi chúng ta lại, nhưng hai chúng ta vẫn không nhìn thấy gì cả. Mẹ con đã nhặt từ đó ra một vật sáng trên lòng tay, nhỏ li ti. Đó là chiếc nhẫn kim cương của bà ngoại. Nhiều năm trước, dạo về ở chung với chúng ta trước khi bà qua đời, bà ngoại của con đã khổ sở đi tìm nó, chiếc nhẫn mà bà để dành qua nhiều năm tháng, vừa như vật kỷ niệm, vừa là một thứ giá trị nhỏ, tự hứa rằng sẽ đem tặng cho mẹ con. Việc đánh mất cái nhẫn là một tổn thương lớn. Ta không bao giờ biết chuyện này cho đến gần đây, trước ngày thứ bảy vừa rồi hai tháng, bỗng nhiên mẹ con nhắc đến chuyện ấy, và ta chỉ biết an ủi, coi như chuyện đã qua.
Khi xong việc, ta đem cái nhẫn đi rửa, mặt nhẫn kim cương nhỏ xíu sáng lấp lánh. Bất cứ người nào cũng đã từng nhìn thấy hột xoàn hay kim cương. Bạn có thể thấy nó trong các cửa hàng nữ trang, thấy nó trên bàn tay của phụ nữ, trong các dạ hội, trên tay một người bán hàng đâu đó trong chợ. Mẹ con vốn không chú ý đến trang sức, ta cũng không quan tâm chuyện ấy. Theo ta biết mẹ con không sở hữu một nữ trang sang trọng nào cả. Nhưng chiếc nhẫn này lại khác, nó không có giá trị tiền bạc lớn, nhưng đó là món quà của bà ngoại, là một lời hứa không giữ được, sự mất mát, sự đau đớn vì mất mát, nỗi buồn rầu đeo đẳng những ngày cuối đời của bà.
Bà ngoại của con quê Châu Đốc, sinh mẹ con ở Bình Dương, một cô giáo dạy Pháp văn, tính hiền lành khiêm tốn. Khi đến Canada trong tư cách người tị nạn, bà chẳng có tài sản gì mang theo, trừ một cái nhẫn kim cương nhỏ xíu, có lẽ bà đã lận trong lưng suốt những ngày khốn khổ ở các trại tị nạn, chạy giặc qua các biên giới, thoát được cặp mắt kiểm soát của các nhân viên an ninh chìm nổi. Trong những xứ sở nghèo đói và chiến tranh như nước ta, việc giữ gìn vàng bạc hột xoàn có giá trị thực tiễn, làm vốn mua bán, nhiều khi dùng để cứu cả sinh mạng của mình và người thân, mua chuộc lính canh gác biên giới, được truyền qua nhiều đời, vì vậy chúng trở thành những giá trị tinh thần và tình cảm.
Giữa đống lá mục bùn lầy, trên lòng bàn tay của ta, viên kim cương nhỏ xíu sáng lên một cách kỳ lạ. Trong đời ta chưa bao giờ nhìn thấy một vật nào sáng như thế, dường như không tự nhiên, như một thứ ngôi sao dẫn đường trong đêm tối, sáng đến nỗi hình như không phải là ngôi sao nữa. Ta biết mẹ con thật xúc động, đứng nhìn im lặng không nói gì, ứa nước mắt vì nhớ. Ta ngửa lòng bàn tay, chờ cho những vết vùn trôi đi, để gần cửa kính nhìn ngắm thật lâu chiếc nhẫn ấy, hạt kim cương ấy.
Đó là tình yêu. Đó là ý nghĩa của tình yêu. Qua bao nhiêu thay đổi, cành khô lá mục bùn lầy, hạnh phúc và khổ nhục, tình yêu vẫn được nhân loại giữ gìn như kim cương. Nó chiếu sáng trên tay ta như một vận may, như một sự tình cờ ngẫu nhiên không ai biết vì sao hay là một duyên nợ, nó sáng như một nguồn tâm linh, như sự nối kết của các thế hệ, như tiếng vọng lại từ cõi chết. Nó chiếu sáng long lanh như một lời cầu nguyện.
Nguyễn Đức Tùng
(photo thiếu sinh quân air cadet)
CÁC BÀI ĐÃ ĐĂNG CỦA TÁC GIẢ:
- TÔ THÙY YÊN, NGỌN GIÓ LẠ THƯỜNG SẼ THỔI TỚI
- THƯ GỞI CON TRAI NHÂN NGÀY TỰU TRƯỜNG 6
- DU TỬ LÊ, MẸ VỀ BIỂN ĐÔNG
- TRUYỆN NGẮN ALICE MUNRO: LY HƯƠNG
- TẢN VĂN NGUYỄN ĐỨC TÙNG: MẢNH VỠ CỦA BỨC TƯỜNG
- DU TỬ LÊ, NGÔN NGỮ TÌNH YÊU
- MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ MỘT CÁI GIẾNG BỎ HOANG TRONG ĐỜI
- ĐỌC THƠ: INRASARA, SỐNG NGHĨA LÀ TẠ ƠN
- THƯ GỞI CON TRAI 8
- LỜI AI ĐIẾU CHO NAM VIỆT NAM
- Nguyễn Viện: Thơ đến từ đâu
- KHI CÒN BÉ TÔI ĐỌC SÁCH
- THẦY DẠY VĂN CỦA TÔI
- XẬP XÒE ÉN LIỆNG
- MAO Ở VŨ HÁN
- TRÔI VỀ NHẬT BẢN