124. THƠ TÌNH THỨ BẢY NGUYỄN ĐỨC TÙNG THẬT KHÓ KHĂN LÀ KHI TA HẠNH PHÚC

THẬT KHÓ KHĂN LÀ KHI TA HẠNH PHÚC Thật khó khăn là khi ta hạnh phúc Khi khổ đau, mọi thứ dễ dàng hơn Bạn chỉ việc ngồi im, và khóc Khi hạnh phúc bạn không biết làm gì Bạn đi ra đường, gặp toàn người đau khổ Họ ra về từ những cuộc chia ly Trên sân ga, ngoài bãi biển, từ ngôi nhà Vắng lạnh, trước sân ba con bồ câu trắng Chụm đầu vào nhau Nức nở, khi khổ đau, bạn đánh rơi nhiều thứ Cái tách cầm tay, chiếc mũ trên đầu, son môi, áo cũ Bạn tha hồ đi nhặt nhạnh khắp nơi Gió thổi tơi bời, ai đi qua cũng ngoái nhìn Thương xót, một ngày bỗng dưng bạn biến mất Bạn bè tức giận cãi nhau, không biết bạn lưu lạc nơi đâu Khi hạnh phúc, bạn không hề kể lại Cho một người vừa thất bại, về chính điều bạn có Bạn không thể xót thương một cái ly không vỡ Bạn cười phá lên, ngồi một mình Nói chuyện với bức tường, những điều ngớ ngẩn, nhưng bây giờ Thì bạn nói, và đi ra ngoài, quên khép cửa, và trở lại, suốt ngày Một mình như thế, dưới mây bay trắng xóa bầu trời Chỉ nó và bạn biết, đám mây kia mang niềm vui của bạn tới khắp nơi Và rắc xuống. NĐT

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply