CÁC NHÀ VĂN TRẺ, HỌ ĐANG LÀM GÌ? (6)

TUỆ NGUYÊN

Nhà thơ Giáng Vân giới thiệu Tuệ Nguyên

Thơ Tuệ Nguyên

1. Cuộc sống, những dấu vết

Trên quả đất không rõ tên tuổi

tôi rơi và dính vào một mảnh đất có hình hài vô định những tiếng ồn xô đẩy tôi nhập cuộc

những khuôn mặt được vẽ lên khác nhau phác lại cho tôi một khuôn mặt

để trong im lặng tôi hồi tưởng và luyến tiếc

Trong một đất nước có nhiều tộc người – tôi thuộc về một tộc người

vũ đài lịch sử đổ vỡ rơi từng mảnh lên đầu

tôi nghe những bóng ma kể lể về thế kỷ của nó

những lời bâng quơ, nhạt nhẽo, vô thức rú lên

từng hồi, từng đợt

lần về cội nguồn tôi hoang mang tôi kiêu hãnh

Những âm vang vỗ dội trong tâm trí tôi

những thuật ngữ mơ hồ

tôi chẳng thể nhếch nổi đôi môi để nói về

dù là cho riêng mình.

Trong một xã hội để trở thành một công dân tốt

tôi được học cách sống lẫn cách yêu thương đồng loại

mọi hình thức đều là mưu mô nhằm vào nhau

đầu óc tôi trải rộng rồi trở nên khuôn phép

trái tim tôi mở toang rồi co thắt

Tôi, một khuôn đúc

Khi những tội lỗi chưa được phơi bày

tôi vẫn là kẻ trong sạch

khi những nỗi niềm chưa được bày tỏ

tôi vẫn là kẻ lạc quan

khi những ước mơ rơi xuống đất

thì lúc này đây ngay dưới chân tôi

cuộc sống loãng và trương phình phai lần mọi dấu vết.

2. Và tao, mãi là kẻ thất vọng

Khi mà tao muốn dựng bản án để kết mình là Chàm chỉ vì muốn nở một nụ cười thôi nhưng những chứng tích trên trang sử kém chất dinh dưỡng sống sót bằng những thứ thừa thãi đang vặn vẹo trong khuôn đất đã là nấm mồ

Đã cho tao sự thất vọng đầu tiên.

Khi mà tao muốn tìm về những lễ nghi để linh hồn hoang mang mất đất đứng an trú nhưng thời đại văn hóa không được quyền quay lưng chỉnh hình như là trước những cánh tay đầy móng vuốt đang vươn và những hàm răng đang nhe hòng nuốt chửng cố tiêu hóa

Và tao vẫn là kẻ thất vọng.

Khi mà tao muốn câm lặng cam chịu sống theo bầy đàn nhưng những thế lực cắm sừng húc nhau đã vấy máu vào đời sống xô đẩy đám dân Chàm làm con rối trong mớ hỗn mang tanh mùi quyền sống đã khiến tao như gã hề cười khoái chí

Nhưng tao vẫn là kẻ thất vọng.

Khi mà những vị già cả nghiêng ngả đủ phe phái luôn có nếp nhăn trên khuôn vành trán để tỏ vẻ mình am hiểu thế sự xã hội đã già nua sắp bật tung gốc bay vào không trung tao phục kích và kéo nếp nhăn ấy cho phẳng lại để thấy điều bí ẩn gì bên trong

Và tao vẫn là kẻ thất vọng.

Khi tự vấn rằng tao có phải là đứa con của một tộc người đang sắp mất gốc hay một tộc người đang phân cành lá lộn ngược để bám vào mặt đất theo chiều hướng chìm mất nhưng những chồi non mới nhú đang hãnh diện với ánh mặt trời giả tạo được che phủ bởi bầu trời u ám

Và tao vẫn là kẻ thất vọng.

Khi vươn dài con mắt để ròng rã nước mắt than khóc cho những thân phận trẻ thơ trần truồng và ghẻ lở ở khu vực tây-nam phía bên ngoài đất nước tao đang sống vì là muốn hướng tầm nhìn của những kẻ hay lơ đãng đang nằm trong căn phòng diêm dúa và những đồng phục sặc màu trong chiếc hộp cao ốc phè phỡn với những tiện nghi của đời sống vua chúa

Và tao vẫn là kẻ thất vọng.

Khi không còn gì để thất vọng nữa tao điên dại cắn vào trò chơi nghịch ngợm của mình

Và kết cục tao vẫn mãi là kẻ thất vọng.

3. Tôi, kẻ không là gì cả

Tôi, kẻ không là gì cả

cuộc sống ân sủng và tôi được sống

những thân phận trôi dạt nhấp môi nhại giễu cuộc đời nhau

tôi học được cách cười gượng

Trong địa hạt của tình yêu chân lý và cái chết

tôi chỉ làm kẻ hành khất đứng chôn chân ở ngưỡng cửa

ôm mang cả nỗi thống khổ lẫn niềm vui… hớ

người đời vẫn mặc nhiên cho điều đó

Chạm vào tình yêu

tôi dựng xây ngay một nấm mồ giữa tuổi thanh xuân

kể lể về kiếp người và những bóng hình thoáng qua cuộc đời

Chạm vào chân lý

tôi làm kẻ què cụt lê lết

nơi mà nhà nước cấp chứng chỉ cho tín ngưỡng một danh xưng, tôn giáo

không chùa chiền không nhà thờ

không thánh đường

không giáo lý không phép tắc

và không ai được nói gì về niềm tin

chỉ có những đền tháp bỏ hoang cho lũ Chàm ngớ mặt hãnh diện

Chạm vào cái chết

sự thờ ơ vô cảm của loài người đã dựng trước mặt tôi cánh cửa thiên đàng và tôi

kẻ ghi danh vội bằng cái tên, không là gì cả

Nơi chốn tôi đến

những gã say và trẻ em có xu hướng nói dối

niềm tin đặt bấp bênh

những cá thể ẩn trú trong sắc màu tang trắng

huênh hoang lời sâu bọ

lá xanh trong khu vườn đã đốt trụi

bọt sóng biển cũng hóa máu

OM!

tiếp tục sống

có lẽ,

tôi, vẫn là kẻ không là gì cả.

4. Những đối nghịch

Trong một thôn nhỏ của một đất nước

tôi đến đậu

tôi có hình hài và cuộc sống riêng tư

và mọi người xì xào vào tai nhau về điều đó

Tôi bị khước từ từ những lằn ranh

trái/phải

thiện/ác

đúng/sai

những điều mà mọi người đều cho là giá đỡ

là đạo lý sống

Việc phiền toái níu/buông là trạng thái lửng lơ

trong trò lật tẩy thời gian để đong đầy cuộc sống

dư âm cũng là chiếc phao cứu rỗi nỗi mất mát

Kẻ cô đơn dai dẳng với mọi thứ ràng buộc/gánh nặng

dựng đứng niềm suy tư

tôi nghe sự im lặng rùng rợn

và cả những tiếng động hoang đãng

Tôi bước vào cuộc chiến theo/chống,

trung lập xem như không thể hoạt tồn lâu dài

những chia cắt phân định

những thế cực nghiêng ngả

trong những cuộc dự phóng

những chuỗi thanh tẩy

tôi phát hiện sức sống mình bị đánh cắp

Khi trở lại vấn nạn chung của kiếp người

vẫn từ thôn nhỏ của một đất nước

tôi bay đi.

5. Tao là nấm mồ của tao

Khi loài người cố tô xây để tung hô những bậc thánh tao – một khuôn mặt bằng da bằng thịt lúc nào cũng có thể bị chà đạp dưới bàn chân của những kẻ có quyền và tiền cố tung hô những thứ cặn bã bị bỏ rơi bên lề đời sống cố tung hô những thứ linh thiêng bị chà đạp cố tung hô tao – một tao riêng biệt

Khi tao vui vẻ đón nhận những gánh nặng và chấp nhận sống chung với những đống rác

đã và đang thối rữa tao thấy một viễn cảnh trước mắt là loài người đang dần dà sụp lún trong một nấm mồ vĩ đại tao trần trụi phơi mình – sẵn sàng cho cuộc khủng bố phá sập tất cả mồ mả bằng cơn bốc đồng và sự khó hiểu của mình để cúi đầu ngắm nhìn đống tro tàn dưới bàn chân

Khi loài người có xu hướng bị truyền nhiễm chứng bệnh tâm thần nhiều hơn thì tao bị khước từ cái thẩm quyền rao giảng về điều đó chỉ ở ngoài lề đứng ngắm những lũ điên đang cố bảo tồn chân lý để chịu câm miệng khi mọi hình thức của nghệ thuật sống được gán từ “độc hại”

Khi loài người cần nuốt cần gặm thứ gì đó để khỏi chán chường buồn phiền để mãn nguyện dục tính hay để bù lấp những gì thiếu hụt của thành quả tao thấy mọi lợi ích xã hội đều bị tẩm độc ngay cả khói thuốc lá mọi người đều cho rằng nó có khả năng thu ngắn tuổi thọ tao mặc nhiên phả nó liên tục và cười vào những làn khói thoát ra từ lửa – cái điểm xuất phát của nền văn minh loài người tao cười vào khói thoát ra từ lò lửa chiến tranh cái trò tiêu khiển giết người hàng loạt trố mắt nhìn đám vô thần ngông nghênh đang chôn đi cái nôi của mình

Khi loài người đang hãnh diện với giá trị đời sống vạch khuôn tao mặc sức cười vào những quang vinh và cái đẹp thơ mộng được sùng kính đã trở nên nặng nề và cười vào những trò cầu toàn nơi con người đều bóp nghẹt tự do con người

Tao thấy những gì thuộc về con người đều hiện diện nơi tao và điều đó rất khó để tao thốt gọi tên hay xưng hô với chúng thế nào nhưng khi ngoảnh lại đằng sau – những mảnh đất quên lãng đang hú gọi những nơi chốn đổ nát đã mọc lên cỏ non vẫy gọi bước chân tao trở nên lạc lõng tao lang thang đến nơi chốn mà ngục tù dựng lên mọi điều nơi những linh hồn thiêng cổ gục và giãy giụa trong chán chường và tuyệt vọng vài thằng bạn bố thí cho tao vài tấm bạc để chôn cất đời mình

Và tao đã trở thành nấm mồ của tao.

T.N

(vanviet.info)

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply