GIỚI THIỆU THƠ NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ

Nhà thơ Nguyễn Hoàng Anh Thư, từ Huế, gửi cho chúng tôi những bài thơ sau đây. Chị là một nhà thơ hiếm hoi ngay từ khi xuất hiện đã xác định cho mình lối đi riêng. Tinh thần tự do của chị, tính độc đáo (originality), một phần nào chất nữ quyền, ý thức về sinh thái, làm nên các giá trị chính yếu. Nhưng chị cũng là nhà thơ của tình yêu, của trữ tình cá nhân mạnh mẽ.Cô gái không hề để ý gì về thời gian yên bình của mái tócCho đến khi cô nhận raCần phải cắt bỏ những chiếc vây cá mềm mại đang bơi trong cái chậu bằng thủy tinhBởi chúng quá hẹp và mắc vướngCô bắt đầu tập ăn tócCô bắt đầu ăn từ những ngọn khô giòn quá lưngCô ăn mỗi ngàyGiấc mơ của một bài thơ trữ tình là tính âm nhạc: nhịp điệu làm dừng lại dòng chảy, cho phép chúng ta sống lâu hơn một khoảnh khắc. Nhịp điệu trong thơ chị là ký ức. Các hình ảnh đôi khi cũng có tính nguyên thủy, tiền ngôn ngữ. Từ khi xuất hiện cho đến nay, Nguyễn Hoàng Anh Thư trung thành với lối viết của mình, với sự mô tả táo bạo, cảm giác hài hước và châm biếm.Đó là cách chúng ta có thể đâm sầm vàoMột thế giới đang chuyển độngMà không hề hấn gìEm nắm mây trong tayKéo ngày lại giữa nỗi nhớ mùa hè oi bứcTừng câu chuyện không lờiEm ôm mây nóng bỏngNguyễn Hoàng Anh Thư được giải thưởng Văn Việt về thơ vào năm 2016, điều này giúp xác định vị trí của chị trong văn học hôm nay. Chị là một trong số ít người viết thường xuyên tìm kiếm và làm mới chính mình. Thơ đề cập đến môi trường thiên nhiên như một không gian sống, như căn nhà tâm hồn. Đó là sự mô tả có phần lãng mạn, nhưng nhiều hơn là từ góc nhìn xã hội, quan hệ giữa con người và hoàn cảnh. Đó là một chủ nghĩa hiện thực sầu muộn, tinh tế, sự tiết chế xúc cảm, với những cực đoan về tâm lý.Mọi bi kịch đều phải dàn dựngMỗi cuộc ra điPhải rắc thêm vài nhúm tro tànNhững bàn tay rờ rẫm trên con đường thẫm sâuNhững ngày buồn lạnh tràn xương trắngGiọng nói ngày trầm đụcChia lìaChia lìaTừng lời nguyện ước mịt mù xanhTh ơ tình ấy ũng là một tiếng nói nhân ái, sự bảo toàn các giá trị của con người.Tôi muốn thấy trong thơ chị nhiều yếu tố hài hước hơn nữa. Thơ chị tạo ra những giai thoại, kể những câu chuyện từ góc cạnh khác nhau của đời sống, tách bạch sự thật và giả dối, giữa khai mở và mê muội.Thơ hiện nay không nhất thiết phải dày đặc và tối tăm như bạn có thể tưởng. Một bài thơ phải mang lại cảm xúc, hoặc gợi lên những suy nghĩ mới ở độc giả, lý tưởng nhất là cả hai, nhưng nếu không thì một trong hai thứ ấy. Có những cảm xúc vui tươi và những cảm xúc sầu muộn. Thơ hôm nay ngày càng có khuynh hướng gây phiền phức cho người đọc, không để họ yên lành, chúng chứa đầy những câu hỏi và thách thức, những mơ ước tuyệt đẹp và phản ứng giận dữ, sự thất vọng chua chát. Thơ bây giờ làm chúng ta suy nghĩ.T. S. Elliot từng nói rằng: Thơ không phải là sự trào dâng cảm xúc nhưng là sự vượt thoát khỏi nó; thơ không phải là sự biểu hiện của nhân cách, nó là sự thoát khỏi nhân cách.Thời nào thì con người cũng đi tìm trong thơ những điều sâu kín như hy vọng và thất vọng, chán chường và đau đớn, sự thật và tất nhiên, tình yêu. Chúng ta đang sống qua một thời kỳ khó khăn: dịch bệnh, tàn phá môi trường, độc tài và tham nhũng, nô lệ hoá con người. Tôi nghĩ, chúng ta cần nhiều hơn những tiếng nói như của Nguyễn Hoàng Anh Thư, dịu dàng và dũng cảm.Trân trọng giới thiệu.Nguyễn Đức Tùng1- Ăn tócCô gái không hề để ý gì về thời gian yên bình của mái tócCho đến khi cô nhận raCần phải cắt bỏ những chiếc vây cá mềm mại đang bơi trong cái chậu bằng thủy tinhBởi chúng quá hẹp và mắc vướngCô bắt đầu tập ăn tócCô bắt đầu ăn từ những ngọn khô giòn quá lưngCô ăn mỗi ngàyChúng có mùi vị của nắng cháy và rụm rụm của từng sợi buồn xào giònChiều chiều cô lại tựa vào chiếc ghế cũ thong thả ngồi ăn nỗi buồn từ ngọn tóc chếtChúng có mùi vị của tế bào quy tắc đóng hộpChúng có mùi vị của thời gian hơi chuaThời gian đã hết hạn dùng từ bốn mươi năm trướcKhi cô đã bắt đầu biết ăn những sợi tóc máu từ trong bào thai mà mẹ cô chưa kịp cạo điCô chẳng nhớ được gìNhưng cô nhớ rằng cô chẳng hàm ơn chúng điều gìBởi chúng có mùi vị mằn mặn, tanh tanh cứ mắc vào cuốn họngVà đau đến buồn nônTừng cơn buồn nôn khó chịuTừng ngọn tóc đã rối và mắc vướngVào trong thớ thịt và đôi mắt mờ dần của mẹCô vẫn đang ănNhững sợi tóc có mùi vị hạnh phúc và bạc bẽoĂn mãi cho đến khi tóc sẽ không còn sợi nào bạc hơnCô vẫn đang ănCho đến khi cô biến thành đất để được ăn tócmãi mãi2 – Người thiếu phụ trang điểmMười hai giờ mười tám phútNgười thiếu phụ đang ngồi khỏa trắng giấc mơTrong chiếc gương có hình oval cũ kỹCô đang kéo đôi chân mày chạm về phía mặt trờiCó thể là dài như một tiếng thởCô dùng lớp phấn hồng quét ngượcĐôi mắt xanh màu thảo nguyênChiếc gương bây giờ là hình trái đấtĐôi mắt màu đại dươngTừng lớp phấn phủ như cơn lốc vềTrăng vỡ mềm môiSau lớp thủy tinhLỗ chỗ thịt da rát bỏngCô mở hộp tìm mấy câu đồng daoTám lẻ dôiĐôi lên chínChín lẻ mộtMốt lên mườiCô chuyền chuyền đôi tayChuyền mộtChuyền haiChuyền baTrăng vỡCô chuyền trên tayĐôi mắt xanh màu đại dươngĐôi mắt xanh màu thảo nguyênSau lớp thủy tinhLỗ chỗ thịt da rát bỏng3- Một thế giới lệchĐặt hai con mắt chéo bên dưới sống mũiMọi thứ bắt đầu chéoMột thế giới chéoTa nhìn nhau lệch về một bênAnh thấy tấm lưng em khuyết trũng như ngọn núiChúng ta nhìn lệch qua tuổi giàCon đường lệch qua để tránh bãoMọi thứ đang đeo bám trong ngôi nhà lệch nghiêngNgọn tháp nghiêng thì đứng thẳng lạiChúng ta nhìn lệch thời gian, xáo tung mọi thứ trong tuầnThứ hai ngủ vùi, chủ nhật bắt đầu một tuần mớiNhững bức tượng hoá lỏng chảy tràn con đườngChúng ta thản nhiênNgẩng mặt hít thở khí trời, mở miệng hát và nghĩ đến bất cứ điều gì mình thíchChúng ta nhìn lệch từngKhớp xương đang chuyển động rất khó khănNhìn cho đến khi chúng bất độngTreo ngược thế giới lênChúng ta sẽ nhìn thấy được gương mặt nhăn nhó như đang cườiĐể yêu nhau4- Hoang phíMột thau nước xà bôngVới một cọng lá đu đủCô bé thổi cả ngàn giấc mơVỡMột bờ biểnVới hai bàn tayCô bé nhặt rất nhiều vỏ sòNgàn hải lý nằm trong chiếc túiMột con phố, một ngõ hẻmVài tiếng gõ lóc cóc, cơn mưa đen sắp ập đếnGiờ cô chẳng còn một giấc mơ nào trong túiĐể mua lấy ngày xưa mang về5- MâyĐó là cách chúng ta có thể đâm sầm vàoMột thế giới đang chuyển độngMà không hề hấn gìEm nắm mây trong tayKéo ngày lại giữa nỗi nhớ mùa hè oi bứcTừng câu chuyện không lờiEm ôm mây nóng bỏngChạy về phía mặt trờiEm nắm mây trong tay đắp ngày muốt mềm mi mắtĐó là điều kỳ diệu nhẹ nhàng để có thể quên đi thế giớiNơi mà chúng ta đang đứng đâyTrên sự trì nặng của đôi chân và đôi mắt mệt mỏiTrên rất nhiều ô cửa giảCó thể đó là một bí mật mà chúng ta có thể mang theoCùng với hơi thởCủa cuộc sống vốn dĩ im lặngCó thể đó là chiếc áo em khoác cho những lúc bất chợt buồnEm nắm mâyChờ sự im lặng nở bungTrôiTrôiChẳng có con đường nào để biết được hết điều bất tậnEm chờ từng ngọn mây ngã rạp xuốngTrong hơi thởĐể nỗi nhớ bất động cùng đám rong rêuBên dưới ô cửa nhỏ6- Sự chờ đợiĐiều hy vọng phải chăng bay lên chứNhư màu xanh của tán cây măng cụt kiaTừng chiếc lá vẫn còn níu lại sau cơn bãoCứ xanh lên mỗi khi mặt trời hiếm hoi rơi xuống giữa mùa đôngXanh như núi Ngự Bình đầy những nấm mồ giữa hương khói màu xám xịt.Vậy mà dưới chânMỗi buổi sángTừng móng nhọn của những chú chóRiết chặt như thểTôi sẽ đi ra khỏi nhà mà quên nói lời tạm biệtNhững đôi mắt trong veoMột ngày của tôiLà 3 ngày của chúngTôi đi mất 4 giờ, chúng phải chờ đến nửa ngày.Tại sao khi anh tạm biệtAnh đã không hiểu 1 giờLà cả thế kỷ của em.7- Thư gửi anhSự lẫn tránh của ngôn ngữLàm cho bài thơ hụt hẫngNỗi sợ sệt mùa đôngCứng trên từng khớp tayNày anh, câu chuyện mà em đã kể cho anh nghe hôm quaĐó là một ngày thần thoạiĐám mây trắng và hàng cây xanhCứ thầm thì kể mãiCâu chuyện của chúng ta đang trượt trên một đường linkAnh tin khôngNó nhỏ như sợi tóc của em dưới ánh nắng ban mai buổi sángVờn trên những nhánh mâyĐang là mùa hèGiá như nỗi nhớ anhCó thể lột xác như đám veEm sẽ để lại nỗi buồn trên nhánh câyVới màu hoa phượng đỏ cháyGiờ này mẹ đang nấu cơmMột nơi nào đó đang có chiến tranhThời gian đang sôi sùng sụcMột nơi nào đó có tiếng kêu gào trong đám cháyCó quá nhiều thứ đang bốc hơiGiờ này, chúng ta đang làm gìIm lìm trong nhà bếpMọi thứ đang dần bốc hơi8- Trong căn bếpCô cắt vây, đánh vảy, cắt nhỏ bài thơ, rồi rán lên thơm lừngBỏ vào một cái đĩaCho bữa sáng lũ chóChúng lắc đầu bảo: thiệt vô vịLần tới, cô sẽ để nguyên con, thêm một chút gia vị, rồi rán lên9- Đôi khiĐôi khi,ngỡ là hơi thở bị nhốt trong căn phòng kínChúng chảy thành một đống lan giữa sàn nhàCũng chẳng ngạc nhiên cho lắmChúng ta chẳng đủ can đảm ngước lên để thở sâu hơnChúng ta không dám ngợp chìm giữa màu hoàng hôn đang khuyết rạnĐể thấy chúng đang tràn qua trái tim pha lê vỡMuôn vàn mảnh thời gian trong vắtĐi xuyên qua ngực chúng taĐôi khi, ngỡ là lời nói đang bị đóng băng trong tủ đá thật lạnhNhững ngăn tủ hình vuông, hình chữ nhật, nhà mồ, nghĩa trang, hay những chiếc quan tài, chúng ta từng hình dungNhững lời nói bị đập ra, bị cắt đi, rồi tan ra trong những chiếc ly làm bằng trái tim pha lê ấyChúng ta uống những lời nói có vị băng tan giữa mùa hè thẫm máuVới nỗi đau thương ngọt lịmĐôi khi, ngỡ là đôi mắt của chúng ta đang bị dính chặt vào bàn tayMũiMiệngHơi thởVà từng lờiTừng lời nóiChúng đang chảy thành một đống giữa sàn nhàCũng chẳng ngạc nhiên cho lắm10- Lá không màuMọi bi kịch đều phải dàn dựngMỗi cuộc ra điPhải rắc thêm vài nhúm tro tànNhững bàn tay rờ rẫm trên con đường thẫm sâuNhững ngày buồn lạnh tràn xương trắngGiọng nói ngày trầm đụcChia lìaChia lìaTừng lời nguyện ước mịt mù xanhThấm trong bức tường ẩm mốcMọi bi kịch đều phải ra điĐổ lỗi vài trò ảo thuậtHơi ấm không còn nằm yên trong chiếc áoBàn tay không còn định hình trên con đường thẫm sâuĐể xoay mòn mỏiNhững trục yêu thương cũ kỹĐêm nayNhững ngọn lá không màuMù mờ rơi trí nhớNhư mái tóc em đang đổ xuốngTừng sợi dài vô tận nỗi buồnn.h.a.t(ảnh: NHAT, cô giáo dạy tại Đồng Khánh- HBT Huế)

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply