137. THƠ TÌNH THỨ BẢY NGUYỄN ĐỨC TÙNG:

KHI ANH GIÀ RỒI, ĐỪNG ĐỂ ANH

Khi anh già rồi, đừng để anh
Than vãn suốt ngày

Hãy để anh âm thầm rơi xuống
Như mưa bụi mưa bay

Đừng để anh thành người đàn ông cáu kỉnh
Thức dậy nhiều lần trong đêm

Hãy để anh ồn ào chạy nhảy
Băng qua khu rừng cháy

Nhảy qua hàng rào
Không làm rung một nhành sương

Như con hươu nhỏ
Khi nhìn thấy em trên đường.

NĐT

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply