Luân Hoán
Chiều Phố Theo Em
anh ngu như thể con bò
lên yên xe đạp
lò dò theo em
phố dài gót đỏ lênh đênh
thương con bóng vỡ hoài trên mặt đường
lòng anh chứa vạn mùi hương
đổ ra lót gót chân nương bóng chiều
em đi
khép nép trong chiều
hai bàn tay thở dập dìu gió bay
sợi bụi sau áo thành mây
cuốn anh trôi nổi hết ngày thanh xuân
đều chân em nhé
đừng ngừng
kẻo anh thành trụ điện lưng phơi trời
thong dong mặc sức rong chơi…
Luân Hoán
(1964)
Năm, Mười Phút Thơ
1.
thò tay vào túi quần anh
gặp cây súng lục
nằm khoanh im lìm
súng anh
dành bắn trái tim
hay dùng hạ sát con chim oanh nào ?
anh nhớ,
đừng bắn tào lao
ngồi tù,
hụt đạn,
phần nào cho em
2.
đôi khi thèm sờ cái giường
cái quần, cái gối,
cái thường âm u
cái cửa
dẫn vào ngục tù
cái chỗ
ngất ngưỡng gác cu quên đời
cầm chầu đánh từng nhịp đôi
em cương tiếng hát
đành chơi liên hồi
xuống đất
rồi lại lên trời
làm gì hơn được
làm…người, làm thơ
đừng trách tôi, gã hồ đồ
3.
lang thang lượm trái mù u
rình ném,
không trúng,
con cu đầu cành
bàn chân dẫm phải mảnh sành
chùi máu
bệt đỏ mấy nhành cỏ gai
con ruồi bay quẩn bên tai
vừa ngứa
vừa nhột
như ai ỡm ờ
vườn xanh im vắng như tờ
vạch quần
làm trận mưa vào cỏ hoa
rùng mình,
sướng nổi da gà
chu môi huýt sáo tà tà quay đi
trong đầu không nghĩ chuyện chi
mà sao chợt nhớ con gì…hôm qua
Luân Hoán
(2004)
từ Ổ Tình Lận Lưng