LIÊU THÁI
Chống lại các tập quán cũ kỹ, tính khuôn phép, thơ Liêu Thái trong nhiều năm nay là một thứ nghệ thuật thời thế, đương đại, yêu thương và tàn khốc, trầm tư, độc thoại và cay đắng.
Liêu Thái phóng túng trong khi viết, thơ tự do của anh là loại ngôn ngữ sung mãn, dồn dập, tràn bờ dưới những quan sát độc đáo, cách nói khá mới, sự dũng cảm công dân. Liêu Thái có khả năng làm rung chuyển các sự vật, đặt chúng dưới sự quan sát lạnh lẽo của anh, sự mổ xẻ, sự châm biếm và hài hước. Liêu Thái là nhà thơ có khuynh hướng hậu hiện đại, mang theo trong anh cả những yếu tố khác, riêng biệt, đầy địa phương tính, nam tính, những cảm xúc nạn nhân, của người trí thức hôm nay, của kẻ vừa cô đơn vừa tự mình trở thành một với đám đông.
Liêu Thái làm thơ đã lâu, xuất hiện trên nhiều tờ báo khác nhau, các trang mạng trong nước và hải ngoại, nhưng số người đọc thơ anh chưa nhiều vì nhiều lý do, một phần vì bản thân thơ Liêu Thái là một loại thơ không dễ dãi. Thơ anh nói về đời sống hôm nay, tra vấn lịch sử, tra vấn sức mạnh của cái đẹp; đó là một thứ thơ trữ tình tự do, dùng nhiều nhịp điệu, các hình ảnh ký ức dồn dập, nhiều giọng nói. Đó là sự phẫn nộ, sự tự hỏi, tình thương yêu đối với cuộc đời. Đó là sự đề kháng chống lại cái u tối, thói nô lệ, sự thỏa hiệp trong mọi hình thức, sự quên lãng. Thơ Liêu Thái chống lại ru ngủ, sự vui vẻ và mềm mại.
Thơ Liêu Thái ít nói về tình yêu, tình dục, các đề tài riêng tư, và đó không h ẳn là một ưu điểm, nhưng mặt khác một khi anh chạm tới chúng, thơ bộc lộ chất giọng thành thực đáng yêu, sự lúng túng vụng về, sự nhầm lẫn, sự hối hận.
Đôi khi anh đến rất gần một chủ nghĩa siêu thực, giấc mơ, sự hồi tưởng. Ngay cả những bài thơ nói về tình yêu, hạnh phúc, sự may mắn cũng chứa đựng lời tiên tri về ngày phán xử cuối cùng, tính bồng bột và tội ác của nhân loại, sự nông cạn của họ. Không phải bài thơ nào của Liêu Thái cũng thuyết phục tôi, anh có những bài tựa như tuyên ngôn, cách nói cốt để diễn tả một ý tưởng, nhưng trong những bài xuất sắc nhất, anh là sự ngạc nhiên, là sự thách thức trí tuệ. Thơ Liêu Thái đi giữa hiện thực và siêu thực, sẵn sàng đặt câu hỏi cho một đám đông im lặng, sẵn sàng im lặng trước tra vấn. Trong những bài thơ gần với thơ xuôi, có thể là nhóm thơ anh thành công hơn cả, ngôn ngữ của anh bộc trực, giàu có một cách kỳ lạ, có khả năng bộc lộ khuôn mặt tối tăm của lịch sử và những điểm sáng lấp lánh không ai biết chúng đến từ đâu. Thơ anh là một loại thơ triệt để, không thỏa hiệp, cay đắng nhưng vẫn cân bằng, châm biếm nhưng hồn hậu.
Nguyễn Đức Tùng
A. Thơ Liêu Thái
Nghe thấy và ghi chép ở bệnh viện
Dó vẫn chưa chịu trầm
Dó vẫn chưa chịu trầm
Dó vẫn chưa chịu trầm…
1.
Cây dó bầu trên đỉnh núi Cà Tang
Đứng lại sau bão mùa lở lói
Trận lụt năm ấy lấy đi nhiều thứ
Cây dó bầu ôm con
Trầm vẫn chỉ hương
Trầm vẫn chưa về
Kỳ nam xa khuất
Chỉ mùi hương…
Máu của thơ
Hoặc giả thơ của máu
Gồng mình chịu đựng gió lào và bão cát
Những khe thung mềm rũ lời tình tự
Cạn khô mùa đồng không
Chiếc lá vàng ốm bệnh
Chồi non bật cựa
Những dòng nhựa trời không
Thơ có ba giây để chờ đợi
Điều gì chưa rõ
Khi trận bão kéo đến
Cây dó bầu bật gốc
Và mùi hương kỳ nam
Níu một tó rễ dại
2.
Một buổi chiều vàng
Ánh sáng như đổ những chén mật
Xuống cánh đồng phù sa
Tâm hồn trù mật
Những lời ca thoát ra từ bụi
Vài cụm cây thiên cổ
Triệu năm trổ bông đốm vàng
Lá của chúng khắc những dấu kỉ hà
Của một lời hứa về mùa vĩnh cửu
Tôi biết mình nói mớ
Khi mạch máu đã chuyển sang lành lạnh
Tiếng cỗ máy chuyển vận thời gian
Hét vào tai tôi những lời ma mị
Chúng dối trá đến chừng như rất thật
3.
Cậu có ba giây để suy nghĩ
Và đi đến quyết định cuối cùng
Trước khi cánh cửa thiên đường khép lại
Cậu cũng sẽ bị tắt nghẹn lối địa ngục
Những người bạn của cậu đều từng thế
Và những người bạn của cậu cũng muốn thế
Đối với bất kì ai không phải là họ
Bởi loài người là một bầy chuột thông minh
Của một loại thượng đế khác
Rất yêu bóng tối và mùi người
4.
Họa tiết của một phù điêu
Hằn sâu vết đáy sông tiền kiếp
Ánh sáng chảy nhão màu vàng đồng
Những cội cây trơ gân
Thớ gỗ bắt nguồn vô tận
Của những mạch nước sâu
Nối bầu trời mật
Mùi hương của rừng nguyên sinh để lại
Gương mặt em thảng hoặc nụ cười
Tôi gọi vói theo bằng vài ký hiệu
Không thể thốt thành lời
Ngôn ngữ đã bất lực từ lúc ấy
Một con chim đập cánh bay lên
Chở theo ánh sáng cũ
5
Cha đã đập lồng ngực mình đùi đụi
Vì giận mẹ đi biệt xứ
Những người mẹ Việt Nam thương con hơn mình
Những người mẹ Việt Nam đặt mơ ước vào con
Và đặt cả hoang đường vào con
Một khúc ca buồn ám khói
Của người ăn mày địa ngục
Phả vào mặt sông lạnh
Mọi thứ vẫn lơ mơ ngủ
Tôi thầm gọi tên một ai đó
Khi âm thanh đã bị lấy đi
Và mọi ký tự rời rạc
Mẹ Việt Nam thương con mình hơn mình
Mẹ Việt Nam đặt hoang đường vào con
Và giấc hoang đường xưng tụng ban mai
Và giấc hoang đường đạp đổ ban chiều
Những câu thơ như một trò chơi phù phiếm
Thả lên mặt đất rởm niềm đau
6.
Bà ấy trạc sáu mươi
Mi nhớ vậy
Trong một chiều cuối tuần mùa hạ
Mưa, như gột rửa cái nắng cháy da ban sáng
Bà đã lặng người khi biết sự thật
Sự thật một bảng báo giá
Phẫu thuật tim mạch gắn stent thông máu
Cho con trai bà
Bà tin vào thẻ bảo hiểm y tế dành cho người nghèo
Người thu ngân bảo bà nộp năm mươi
Bà rút ra tờ trăm ngàn đồng để nộp
Ngồi chờ tiền thối
Cô thu ngân ngồi chờ và hối bà nộp tiền
Bà bảo đang chờ cô thối tiền thừa, đến năm mươi
Cô lắc đầu, thở dài và giải thích với bà rằng năm mươi triệu đồng
Chứ không phải năm mươi ngàn đồng
Và nếu không có số tiền ấy thì không thể gắn stent cho con bà
Đó là qui định chung
Đó là cơ chế
Lương y như từ mẫu
Điều ấy đương nhiên
Thầy thuốc cũng xót xa trước con bệnh nghèo
Đương nhiên
Nhưng mọi thứ đều phải qui ra tiền
Vì theo kinh nghiệm của ngành
Đây là số tiền không nhỏ đối với người giàu
Số tiền lớn đối với người khá giả
Và là số tiền quá lớn đối với người nghèo
Nên việc người ta trốn viện sau khi phẫu thuật
Có thể xảy ra với xác suất rất cao
Cơ chế mới kinh tế thị trường
Theo định hướng xã hội chủ nghĩa
Trong y tế cũng vậy
Thị trường trong quan hệ bệnh nhân với bệnh viện
Nghĩa là có nộp tiền, có bảo hiểm thì có chữa chạy
Không có thì cũng có thể giúp chữa chạy nếu thật sự nghèo
Nhưng muốn chứng minh mình nghèo thì phải có chính quyền địa phương xác nhận
Thời gian có cái giấy xác nhận nhanh chậm tùy vào cơ chế làm việc mỗi nơi
Có nơi đôi ba ngày
Có nơi đôi ba tuần
Đương nhiên không vượt quá thời hiệu pháp luật đã qui định
Và đương nhiên để có cái giấy xác nhận hộ nghèo
Theo định hướng xã hội chủ nghĩa
Nhân đạo và cao cả này
Đôi khi người ta mất mạng, mất người thân
Bởi tốc độ chạy của người nghèo bao giờ cũng chậm hơn con bệnh
Một cuộc chạy không bao giờ cân sức
Để giật cây cờ sự sống
Nơi cổng bệnh viện công
Đương nhiên chuyện này chỉ diễn ra nơi bệnh viện công
Với bệnh viện tư, người nghèo nào dám bén mảng
7.
Rồi sẽ không lâu nữa
Người ta sẽ quên hoặc cố gắng đừng nhớ
Hơn hai vạn người đã nằm xuống
Vì một cái lệnh phòng chống dịch
Vì một cái bắt tay của quỷ
Vì một cú áp phe của loài hôi tanh
Và những oan hồn ấy vẫn chưa hết
Những oan hồn vẫn tin mình chưa chết
Chỉ mới bị phong tỏa đâu đó giữa thành phố
Những oan hồn chưa cần cầu siêu
Mà cần một cái giấy thông hành
Một cái giấy xác nhận rời khu cách ly
Của chính chủ tịch thành phố ký, đóng dấu
Và họ cũng cần cái giấy xác nhận
Được tự do đi lại
Sau khi đã chịu đủ những ngày cách ly, giãn cách, giới nghiêm, phong tỏa
Họ cũng cần thêm giấy giới thiệu
Vào cửa thiên đường
Hoặc một tấm vé ưu tiên
Vào cửa thiên đường
Được thảo, ký và đóng dấu
Bởi những đại diện thiên đường xã hội chủ nghĩa
Gần một năm năm trôi qua
Mọi sự kẹt cứng trong thiếu thốn
Từ miếng ăn cho đến chỗ ngủ, chỗ đi lại, khoảng mặt trời ai lấy mất
Và cả những quyền tự do tối thiểu của một oan hồn
Ví dụ như ý niệm về tự do cho một linh hồn
Tìm về thiên đường từ một thiên đường
8.
Một buổi sáng như bao buổi sáng
Một tờ giấy báo gói bánh mì
Một bản tin
Một gia đình tan nát
Đương nhiên có thêm nhân vật khác
Xuyên thủng mái tôn một cái chuồng gà
Sau khi quăng mình chạy trốn
Cùng với các kĩ năng học được từ ngành
Trong các học phần trinh sát
Quần chúng nhân dân
Có một quần chúng nữ
Đã hi sinh gia đình
Và một an ninh đồng chí
Đã hi sinh bản thân
Sau khi đu dây nhằm bảo vệ hạnh phúc cho đồng đội
Đương nhiên
Câu chuyện ở Thái Nguyên
Xứ sở của chè
Gợi nhớ thời hái lượm
Các nàng hái lượm các đọt chè xanh
Chẳng giống với hái lượm thời mông muội
Thế nhưng chúng ta đang quay về với thời đó
Văn minh hái lượm diệu kì
Thời của người ta hái trái hạnh phúc
Trong vườn người khác
Trong nhà người khác
Trong phòng người khác
Thời của người ta lượm lặt đời sống
Không phải cành củi
Không phải trái cây rụng
Không phải củ rừng
Không phải cục đá hay mảnh xương
Mà người ta lượm lặt nụ cười của người khác
Để gắn lên môi mình
Người ta lượm lặt danh dự của người khác
Gắn lên ngực mình tấm huân chương
Người ta lượm nồi gạo của gia đình khác
Gắn lên bàn nhậu bạn bè đông vui
Và đương nhiên nếu được
Sinh mệnh tha nhân
Cũng là thứ thuốc trường sinh
Trong công cuộc hái lượm vĩ đại trường kỳ
9.
Hắn là một tay du côn
Hắn nói thế
Hắn hăm he các bác sĩ bệnh viện
Rằng nếu họ ra khỏi cổng bệnh viện
Sẽ không toàn mạng với hắn
Điều làm ngươi buồn cười
Là mọi lời thách thức và hành vi du côn của hắn
Chỉ để được ăn cơm
Chuyện là vầy
Viện tim mạch vẫn giữ nguyên chế độ cách ly
Người nuôi bệnh nhân chỉ được ra ngoài trong một số giờ để mua thức ăn
Bệnh nhân không được rời phòng, trước nữa không được rời giường
Đeo khẩu trang 24/24 giờ
Hắn vào viện lúc ba giờ sáng
Hắn là đồng hương của mi
Hắn đăng ký cháo
Và bệnh viện mang cháo cho hắn mỗi bữa
Cho đến khi hắn nổi cáu
Quát tháo ầm lên rằng “mấy ngày nay tao thở máy
Tao không nói gì đừng tưởng tao sợ
Thằng nào to nhất cái bệnh viện này
Ra đây gặp tao!”
Y tá hỏi hắn cần gặp to nhất để làm gì
Hắn hỏi tại sao mọi người ăn cơm, còn hắn phải ăn cháo
“Bây giờ tao muốn ăn cơm, chúng mày làm gì tao!”.
Nói xong hắn bưng một phần cơm ngồi ăn ngon lành
Vừa ăn, hắn vừa nói với mi về thành tích dâm thuê chém mướn của hắn
Hắn khoe với mi về khả năng gọi đàn em đứng đầy trước bệnh viện
Hắn khoe số má một thời
Mi hơi buồn, và mắc cười vì điều này
Bởi việc một tay tự xưng mình du côn, số má, hét ầm ĩ chỉ vì một suất cơm
Giữa thế kỉ 21 này
Cho thấy một thứ gì đó
nhỏ nhoi và buồn tẻ
Và thân phận hắn
Hình như cũng được định giá từ bữa ấy
Hắn tiếp tục quát tháo bác sĩ
Hắn bị sốt liên miên
Và ngày ra viện còn xa lắm
Đương nhiên chẳng ai nói gì hắn
Nhưng các bác sĩ tránh né hắn mỗi khi thăm bệnh
Chỉ hỏi vài câu và lên đơn thuốc
Có gì thì siêu âm, chụp phim, thử máu…
Có y tá làm thay họ
Đơn thuốc cùng hệ, nên cứ vậy mà làm
Hắn sốt dài
Ngày mi ra viện
Hắn nằm úp mặt vào tường
Dường như có gì đó hơi muộn màng
Hằn trên lưng xăm trổ…
10.
Cây dó bầu mọc đỉnh núi chúa
Chịu bao mùa bão quật
Nhựa ứa tràn rừng thiêng
Rừng thiêng khóc vuốt mặt
Nước mắt chảy thành sông
Con chim cũ thả hồn nơi viễn phố
Đậu một cánh rừng bên ô cửa mùa thu
Những lời hẹn như nói mớ
Nối kiếp người
Những đoàn người nghiệt oan
Chạy về đâu mãi miết
Những linh hồn oan khuất
Chờ tự do như giấy thông hành
Hỡi những kẻ lòng lang dạ sói
Hỡi lũ người hổ báo ruồi xanh
Hỡi những kẻ ngồi ghế cao
Đang nhấm nháp từng muỗng tiết canh đồng loại
Liệu sự trừng phạt dành cho các ngươi có đủ
Để xoa dịu những đớn đau nhân quần?
Hỡi lũ người rắn rết
Kẻ đã ung dung đếm tiền trên xác đồng loại
Liệu bản án nào cho chúng bay
Đủ để giải oan cho dân tộc này
Một dân tộc đi qua nhiều cuộc chiến tranh
Chưa bao giờ chết thê thảm bằng thủ đoạn của lũ chúng bay!
Thiết nghĩ, chúng bay và đồng bọn
Phải trả giá xứng đáng cho điều này
Bởi mạng nào cũng là mạng
Cây dó bầu rấm rứt mùi hương
Đâu đó trầm còn xa lắm
Đâu đó thương tật và hư không
Kỳ nam giấc mơ thủy kiệt
Cây dó vặn mình
Trút tiếng than rừng sâu
Rừng sâu buồn rưng rưng
Mùi hương mơ ám giấc…
L.T
(vanviet.info)
B. LINH MIU (2011, lúc tác giả 35 tuổi)
“Tại sao mèo cứ phải ăn thịt chuột mới gọi là mèo nhỉ?” – nàng nhìn mi, mắt trong và xanh, hỏi bâng quơ trong lúc mi đang dứ dứ con chuột len trước miệng linh miu.
Mi không trả lời câu hỏi của nàng. Đôi khi mi nghĩ nàng có chút nhảm nhí và trẻ con. Nàng có cách đặt câu hỏi của một người chưa trưởng thành. Và hình như mi cũng hơi quá đáng khi nghĩ rằng đàn bà vốn là trẻ con nhưng ưa đẻ ra người lớn. Mà nghiệt nỗi người lớn lại ứng vào đàn ông vì chỉ có đàn ông mới ưa cá độ bóng đá và ưa khám phá đàn bà bằng mọi giá, nếu lỡ đàn bà mang cái kiểu ưa của đàn ông trong người thì mi chẳng ngại ngùng gì mà không xếp họ vào nhóm đàn ông của bọn mi. Sao vậy nhỉ?
“Tại sao mèo cứ phải ăn thịt chuột mới gọi là?” – nàng không buông tha.
Mi im lặng, nhìn nàng, nàng đang nhìn vào khoảng không trước mặt. Từ đôi mắt láy đen có một sợi ánh sáng chạy xuyên vào không gian. Không gian thì dày đặc bóng tối và tiếng kêu gào của đám mèo rừng. Mi nhìn nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, sống mũi nàng cao, cánh mũi phập phồng, đánh nhịp… Dường như có một thứ ngôn ngữ chưng cất nào đó cô đặc không thể nhấc ra khỏi hốc mũi nàng.
Một thứ ngôn ngữ đã ẩm mốc nằm ngủ quên trong kho nhà thờ, dưới góc lầu chuông, nơi có chiếc đồng hồ treo tường còn chỉ duy nhất chiếc vỏ hộp và cuộn dây cốt mất công năng. Hơn nữa, nó – cuộn dây cốt – đang chơi trò đánh đố với chiếc kim lùn đang cố gượng mình lao về phía con số mười hai. Nó – chiếc kim lùn đang nằm bất lực ở vị trí mười một giờ bốn mươi lăm. Nó có thể đứng đó vĩnh viễn. Trong lúc này, ý nghĩa con số mười hai đối với chiếc kim lùn có thể là tấm kính nhà tù, cũng có thể là bờ bên kia đại dương trong mắt người say rượu. Và cũng có thể là một phép màu gợi nhắc câu chuyện Chúa hài đồng và mẹ đồng trinh, nói chung là có thể bất kì cái gì có thể…
“Tại sao mèo cứ phải ăn thịt chuột mới là mèo…?” – nàng hỏi tiếp, lần này trong mắt nàng thoáng một tia nhìn buồn bã.
Mi không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Mi nhìn vào không gian trước mặt, một khoảng tối mơ hồ chứa những viên bi thủy tinh. Trong mỗi viên bi lại chứa một mặt trời, và mỗi mặt trời lại nhão chảy nụ cười của những vị nữ tu trong câu chuyện nàng kể cho mi nghe lúc mới gặp. Lúc ấy là bao giờ nhỉ? Hình như là không quá lâu và cũng không quá ngắn kể từ lúc đó cho đến lúc những viên bi mặt trời vây quanh mi.
*
Có tiếng mèo kêu gào bạn tình. Nàng thút thít, mi giật mình, suýt nữa là mi thốt lên. Nhưng mi kịp ngậm miệng và tiếp tục theo dõi những bàn chân bé xíu đang chạy nhảy qua nước mắt nàng. Đúng, chúng bé tẹo, và dường như chúng đến từ một tinh cầu xa xôi nào đó. Những bàn chân lớn dần theo tiếng nấc của nàng và cứ như thể chúng mọc ra những rễ cây, tán lá, vươn mình vạm vỡ trong chốc lát. Và chúng bắt đầu vi vu điệu hát lạ lẫm, những bài hát mi chưa từng được nghe trong đời. Giọng hát cũng có chút gì đó liêu trai và cổ quái, vừa rì rầm như người đọc kinh mà cũng vừa thì thào như lời sám hối của kẻ tử tội trước lúc ra pháp trường…
Nhưng hình như lấn át hơn hết là giọng thổn thức của người đang yêu thèm một bàn tay lạ, thèm một đôi môi và thèm một hơi thở khác đắp lên thân thể, phả len lỏi qua những vùng da mềm, qua những cọng lông măng và đi dần, lậm dần vào bên trong. Những tiếng hát của đám mây đã nín thở, đã chờ đợi cả triệu năm trên sa mạc khát mưa.
*
“Tại sao mèo phải ăn thịt chuột mới là…?” – câu hỏi của nàng đứt nghẹn.
Mi nhìn vào đôi mắt đẫm nước của nàng và ghé môi lên mắt nàng. Những hạt muối của biển nhảy múa trên ngọn núi phía sau nhà. Mi nhắm mắt và nghe vị mặn của nó đi qua trận gió đang tung tẩy trong lồng ngực. Nàng lạnh, nàng rất lạnh, mi ôm nàng vào lòng, ngực nàng rung lên. Đôi vú của nàng tròn và nhỏ xíu như hai trái cam non. Mi hít một hơi thật sâu, dường như đâu đó trong khí trời tháng chạp, trong sương mù lảo đảo có mùi hương của tiếng chuông, những tiếng chuông phát ra từ cành lá mấy cây quýt trước nhà.
Và, khi tiếng chuông tụ lại trên những trái non, mi thấy từ vòm ngực nàng mọc lên một ngôi chùa cổ, những chú tiểu để chỏm dắt nhau đi dọc theo con đường chè tàu xanh ngút mắt, và họ chắp tay trước ngực. Mi cố gắng nhấc ngôn ngữ ra khỏi miệng để chào họ nhưng không tài nào được. Họ cứ đi từng đoàn về phía ngọn núi trước chùa. Dường như họ đang chiêm bái một linh vật. Mi nghĩ vậy!
“Tại sao mèo phải ăn chuột…” – nàng vẫn không buông bỏ câu hỏi.
Mi giữ im lặng, quyết không trả lời nàng. Nàng giật con chuột bằng len trong tay mi và dí dí trước mũi con linh miu. Một con mèo cái có cái đuôi vặn xoắn và ngắn cũn cỡn, toàn thân nó màu đen, trên mép trái của nó có ba cọng lông trắng, mắt nó xanh và phát ra thứ ánh lân tinh dẽo nhợt.
*
Bà của mi gọi nó là linh miu, nó là con mèo không bình thường, ở một nghĩa nào đó thì đây là loại mèo có tánh linh khác thường, nếu dùng lý thuyết trường năng lượng sinh học để lý giải thì loại linh miu có năng lượng khác xa so với mèo bình thường. Nghĩa là nó không săn chuột theo kiểu bình thường của loài mèo mà nó dùng thuật thôi miên, trong bóng tối, nó chỉ cần nhìn chăm chú vào con chuột, dù con chuột ở trên cao cách xa nó năm sáu mét vẫn khiếp đảm, co rúm và rơi xuống đất mềm oặt. Nhưng khủng khiếp hơn vẫn là chuyện linh miu nhảy qua xác chết, nhà nào có người chết, người ta sợ nhất sự xuất hiện của linh miu. Chỉ cần nó kêu lên một tiếng, người chết đã được vuốt mắt tự dưng mở trừng trừng nhìn lên mái nhà, không tài nào vuốt cho họ nhắm trở lại được. Và nếu nó nhảy băng qua xác người chết thì cú nhảy của nó khiến cho xác chết ngồi bật dậy rồi ngã bập trở về vị trí cũ như một cây chuối trọi lá đổ xuống nền đất nện. Không gì khủng khiếp bằng việc phải chứng kiến cảnh này.
Nàng nói, nàng đã từng chứng kiến một cách khoái chí một con linh miu khác nhảy qua xác cha nàng năm nàng mười tuổi. Lúc đó nhà chỉ có cái xác mới tắt thở của cha nàng trong lúc mẹ nàng đang nằm bẹp dí dưới tấm thân nhiều mỡ của ông chủ nhà hàng, ở trong buồng, một căn buồng giột nát. Ông ta là ân nhân của gia đình nàng, ông giúp đỡ, cho tiền mẹ nàng chữa bệnh cho cha nàng. Lúc ấy nàng nhìn xác cha, rồi lại chạy vào buồng nhìn xác mẹ và xác ông chủ, nàng rất yên tâm nghĩ rằng linh miu có nhảy qua xác mẹ nàng thì cũng không thể làm bà ngồi bật dậy. Nàng lấy làm vui mừng vì điều này…
*
“Ăn chuột!” – Nàng cười khẩy.
Nàng vuốt lên lưng con mèo mấy lần, cái đuôi cong của nó ngoe nguẩy nhìn giống như một con rắn cụt đang cử động. Thì giống con rắn cũng đúng thôi, vì theo như bà nói thì linh miu vốn sinh ra từ kết quả giao phối giữa mèo cái và rắn rồng, cái đuôi vặn xoắn là dấu vết rắn rồng sót lại trong nó. Có vẻ như đời sống của linh miu và con la có nét giống nhau. Chúng đều được sinh ra từ cha mẹ khác loài, không có khả năng sinh con và chết rất sớm so với cha mẹ chúng.
“Tại sao mèo…” – câu hỏi của nàng cắt ngang dòng suy nghĩ về linh miu. Lần này mi cố hôn lên gáy nàng, hôn lên ngực nàng, mồi dần, nhử dần cảm giác xác thịt đến với nàng, để nàng xúc động và cho mi hôn môi.
Nhưng, dường như mi bất lực!
Nàng nói rằng nàng thực sự yêu mi, nàng rất yêu mi, nàng vừa xem mi là anh trai, là bạn đời lại vừa xem mi như người thầy đáng kính. Nhưng mi đâu cần những thứ ấy ở nàng, vì mi yêu nàng, mi thèm chuyện xác thịt, mi thèm được hôn lên môi nàng, được đón nhận cảm giác ẩm ướt của người đàn bà mà mi hằng mong mỏi phút giây ấy với nàng. Nhưng nàng sợ, nàng rất sợ phải hôn lên môi. Nàng nhiều lần xin mi hãy thông cảm cho nàng, vì điều này quá xa lạ trong ý nghĩ của nàng, nàng chỉ muốn ôm mi ngồi suốt đêm trong bóng tối, muốn áp tai vào ngực mi để nghe buồng phổi của mi đang nói chuyện với gió trời. Nàng không thể làm hơn thế được. Vì…! Nàng không nói gì thêm. Nhưng hình như mi đã linh cảm điều này từ lâu. Nhưng…!
“Tại sao…” – nàng bắt đầu thở dài.
Mi ghì siết lấy nàng, nàng thở hổn hển, mi nhắm mắt. Xương sườn của nàng hơi nhô, những lóng xương mang âm hưởng và dáng dấp núi đồi, mi thấy mỗi lóng xương là một ngọn đồi trơ trọi trong buổi chiều mùa đông khói sương bảng lảng. Thi thoảng đâu đó vọng ra thanh âm của rừng già, rền khàn khúc tù và sừng trâu chen lẫn điệu ngân nga chuông chùa, thấm vào rừng mây, đọng thành từng tảng mây bay là đà trên mặt suối. Những con suối thở dốc ngữ điệu thổ phồn gái sơn cước. Mi đi dần vào nàng, nhắm nghiền và nghe những giọt mưa reo hát trên sông…
*
“Tại sao…” – nàng hỏi, giọng trống rỗng.
“Người ấy là ai?” – mi bất giác hỏi nàng.
“Là cô giáo em, cô ấy đẹp, cô rất thông minh và hiểu em, cô hiểu hơi thở của em…” – nàng mỉm cười nhìn mi. Một nụ cười ma dại, ráo hoảnh và khô cảm xúc.
Mi nhìn nàng, trống rỗng, dường như đôi mắt nàng lúc này cũng rất rỗng, không có gì ngoài một đôi mắt đen láy với cái nhìn không biểu cảm. Mi thử đi vào nàng lần nữa, và nhìn sâu vào mắt nàng lần nữa. Một ánh nhìn trống không xuyên vào bóng đêm trống không, mi tìm thấy một đường hầm bóng đêm, đi qua những ngóc ngách ẩm ướt và tanh nồng. Đường hầm dẫn ra cánh rừng thông. Những trái thông đầu mùa có mùi nhựa hăng hăng…
Rừng thông dẫn ra một con suối cạn, mặt suối trơ trọi đá khô. Mi dừng lại, trước mặt mi là một cỗ quan tài thủy tinh đặt nằm chênh vênh trên tảng đá đen. Phía bên trong quan tài, xác một nữ tu trẻ, dường như là đồng trinh, da dẻ hồng hào, mắt nhắm nghiền, hai nhũ hoa phớt hồng, dựng đứng và đôi môi nàng hé một nụ cười hơi mỉm. Hai tay nàng che vào giữa đùi, vài cọng lông non tơ nằm kẹp giữa những ngón tay măng. Một cái xác rất sinh động. Mi thốt lên nhưng không thể thành lời.
*
“Ô, con linh miu! Nó…” – Nàng hét lên khi nhìn thấy một con chuột bị linh miu thôi miên rơi bộp trên mặt đất. Nó dạo một vòng quanh xác con chuột, ngửi ngửi, nhảy qua, nhảy lại mấy lần, rồi lại ngồi nhìn con chuột. Con chuột chết khiếp nằm bất động, thoi thóp. Linh miu từ từ bước về phía con chuột len nó đã chơi đùa lúc ban đầu. Nó tiếp tục vờn con chuột len, bỏ mặc xác con chuột nhắt đang nằm bất động.
Nàng nhìn con linh miu và mỉm cười, rồi cười to.
Mi nhìn thấy trong mắt nàng có một chiếc lồng sắt nhốt một con linh miu khác, nó đang ngồi rầu rĩ…
Nàng bất chợt cười nói rất sinh động.
No related posts.