Tôi ít khi viết về cha tôi, hình như những người đàn ông cũng ít nói về nhau, nhưng cha tôi để lại dấu ấn rất sâu xa trong lòng tôi. Hôm nay nhân ngày lễ, xin đăng lại bài thơ viết cách đây nhiều năm để thay nén nhang tưởng nhớ người và xin chia sẻ cùng các bạn.
CHA VÀ CON
Nguyễn Đức Tùng
Mười bốn năm sau ngày cha tôi mất
Tôi trở về nằm trên chiếc giường cưới của ông
Đọc cuốn Kiều để mở
Nửa đêm thức dậy ngồi đánh cờ một mình
Buổi sáng cạo râu bằng dao cạo của cha tôi
Mười bốn năm sau ngày cha tôi mất
Tôi về bốc mộ ông
Cầm nắm đất trên tay
Gió thổi
Một chiếc xương cá mỏng
Buổi chiều tôi mang đôi ủng của cha tôi
Đi thăm cánh đồng nước lớn
Đứng trước hiên nhà
Chợt nhớ về đứa con trai đã đi xa.
NĐT