Thơ Tình Thứ Bẩy 144 Nguyễn Đức Tùng

Sau Ngày Cuối Cùng Của Thế Giới

Sau ngày cuối cùng của thế giới
Anh trở lại ngôi nhà của chúng ta

Đứng dưới vòm hoa dạ lý
Anh nói
Đây là
Dạ lý hương

Anh đi tìm em
Nhớ em thường ngồi trên bậc cửa
Đây là bậc cửa
Anh nói

Đây là con dao
Để cắt một trái táo
Anh nói
Đây là trái táo

Lăn đi trong buổi chiều
Sau ngày cuối cùng của thế giới
Anh trở về ngồi dưới đám mây
Không có em
Đây là bàn tay
Anh nói
Đây là bàn tay đã cầm lấy tay em

Anh cố nhớ lại khuôn mặt em
Đêm đã về anh không nhớ được
Mùi hương thức dậy
Lòng anh sợ hãi

Đừng sợ hãi
Anh nhớ em đã nói
Nếu anh trở lại
Thì em sẽ trở lại

Nếu anh nói
Anh sẽ nghe tiếng gọi thầm thì
Giữa vòm hoa dạ lý
Và anh nói: đây là dạ lý hương
Và anh nói: đêm trường, sợ hãi
Và anh nói: đây là chỗ ngồi
Và anh nghe tiếng nói của em.

NĐT

(trong series Thơ Viết Ở Biển)

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply