GIỚI THIỆU THƠ ĐỨC PHỔ

Nhà thơ Đức Phổ gốc Huế, học quốc học, học đại học luật khoa Sài Gòn, là sĩ quan hải quân, sau 1975 đi học tập cải tạo. Qua Mỹ năm 1996, định cư ở Atlanta. Anh viết đều, đóng góp bài vở cho nhiều tờ báo ở hải ngoại. Đức Phổ đa tài, làm nhiều thể loại, thơ bảy chữ, thơ tân hình thức, thơ tự do.

Và lục bát:

Gánh đời bán mãi không vơi
rao khan phố chợ. Hoa cười. Môi em
cuối ngày gánh nặng, đầy thêm
ai vô tâm. Chất đầy lên gánh đời?

Ngôn ngữ của anh chân phương, hiện thực, đôi khi dí dỏm. Đức Phổ thường viết về quê hương, ngôi làng cũ, căn nhà xưa, quá khứ chiến tranh, lòng thương yêu cha mẹ, bạn bè, chiến hữu.

Anh đã về dưới mái nhà xưa
Mẹ cha không còn nữa

Năm 2020 nhà xuất bản Văn học mới in tuyển tập thơ Đức Phổ. Đó là một tập thơ phong phú, già dặn. Ngôn ngữ thơ của anh nhiều cảm xúc, đầy bi kịch, nhiều hình ảnh đẹp, được xem là một thành tựu trong thơ Việt hải ngoại những năm gần đây.

Trân trọng giới thiệu một số bài thơ của anh.

KHÁT VỌNG

muốn nhắc nhở em màu lụa ấy
vàng hong gió lạ buổi lưng chiều
gom hết điều nghe cùng chuyện thấy
mới hay tình ta đã rong rêu.

muốn thắp ngọn đời lên đỉnh. hú
chiêu hồn. về đậu nhánh sông thơ
núi lạc sông rồi. người lạc xứ
mà không phai nỗi nhớ quê nhà.

muốn kéo dài đêm thôi đừng sáng
sợ đời khát, mỏi ánh dương soi
buổi mai vẫn thắp trên đường nắng
muôn sợi tơ vàng long lanh, rơi.

muốn hát bài xưa trên ngàn sóng
mà nghe hồn rã giữa lưng đời
nhớ em xưa xõa đôi bờ mộng
đợi nguyệt lên rằm hương ngát môi.

muốn học người xưa làm hảo hán
tiếc hồn sơn bạc đã mây trôi
buông gươm. rũ sạch điều ân oán
một chút danh hời cũng hỏng thôi.

muốn rót lời ru vào chén đắng
chỉ nồng thêm phiến lưỡi đãi bôi
rượu khan. mấy nỗi niềm chăng cạn
tâm níu trời đông, phận nổi trôi.

muốn thắp ngọn tình treo nguyên đán
trớ trêu. hoa tết rụng tơi bời
thân không xiết quãng đường ly tán
uổng thời trai trẻ mấy chi vui!…

PHẤN NHỤY THẤM ĐỜI SAU

Vết đạn cài xuyên tâm năm ấy
nay vẫn chưa lành chưa thể đơm da.
Thời gian bôi thuốc như thoa mỡ
lên những mạch đời đã rách toang.

Thì vá vào nhau từng tạm bợ
những ngày sống chết thiết thân ơi!
Mắt mở trừng như không thể chết
bởi bốn phương huynh đệ thật gần.

Buổi loạn ly hề, xương phơi máu đổ
bừng cơn phẩn nộ nhìn ra nhau.
(Anh em mấy đứa không què quặt
thì cũng tang thương nửa phận người!)

Chỗ đất Mẹ sinh ngày cắt rốn
đến khi đời rụng chỉ mong yên!
(Mấy kẻ đầu truông người cuối chợ
đường về xuôi nặng gánh ưu phiền!)

Thử vạch đường trăng tìm thử mộng
chia nhau phấn nhụy thấm đời sau.
Chút tương lai mỏng như sợi chỉ
hãy nương tay giữ chút mơ mòng!

Giữa biển lắm khi còn êm sóng
đường thế gian con tạo gập ghềnh.
Mới thấy biển lòng còn cay mặn
hơn trăm con nước đổi thay màu!

Qua đèo thấy núi thấp bằng đất
há dễ leo cao là thấy đời!
Thử rủ nhau leo trèo tuổi nhỏ
hái chùm thơ dại sắm trò chơi!

Như bữa gió về không định được
phương hướng mịt mùng hồn chơi vơi.
Vẫn biết đất trời đâu cũng vậy
mà với người lâu thế vẫn chưa thân.

Buổi gặp đây lòng giấy đã rách toang
khi hồn giấy còn không chữ viết.
Trang sử cũ hiện về như sự thật
giữa bao tình chung đụng với hoang mang!

Hãy vá giùm nhau điều loang vỡ
bao vết cài bom đạn sẽ đơm da.
Có khi mắt nhắm hồn bất tử
là lúc đời thương buổi hẹn về!

SẦU RỌI

XUỐNG CHÂN ĐỜI

đêm chật chội gió luồn ngõ vách
rùng mình. da diết lạnh chen vai
bên sông đò hụt nằm trơ bãi
buồn tênh. con sóng liếm eo bờ.

ngõ vắng. đèn khuya chao chiếc bóng
lung linh. sầu rọi xuống chân đời
quyết mở then hồn. thôi cài giậu
thử người hò hẹn. dám sang không?

đường xa ải vắng kêu không thấu
khản cổ mòn hơi. lòng chẳng mòn
khuyết trăng chỉ ngại người sương tuyết
vai lệch xô nghiêng gánh. nửa đường.

mộng đứng chông chênh không đậu được
bến tình. bão dữ cuốn phăng neo
giữa khuya hồn dậy trăm con nước
về hùa. cơn lụt bỗng hùa theo.

có phải khóc không mà mắt ướt
khi đời ráo hoảnh bóng trăng soi
sầu chở đầy khoang. sầu dựng ngược
ngỡ ngàng. bờm giục ngựa về xuôi.

THĂM NHAU CUỐI NGÀN

Vượt núi băng rừng thăm em
Ngàn xa sầu khe suối dựng
Ngậm tăm qua ải, nhớ mong
Khó thể ngỏ lời yêu vụng!

Ước uống ngọt lời mật ngọt
Từ sợi tơ tình viễn khơi
Mai ngày mỏng manh nắng lụa
Mơn nhau cuối chặng đời thừa.

Ôi tình ngái xa / xa ngái
Năm ròng thấm ngọt tình ai
Giếng tình sâu hun hút lộng
Dài tay nhung mượt dây gàu!

Đốt đuốc băng rừng thăm em
Lời tình vang vang âm động
Mắt nở đôi dòng pha lê
Xé rách khoảng rừng phía trước.

Tình giục. Xuôi xa chẳng quản
Đêm căng nhựa ứa. Tràn đêm
Mỏi gối. Lòng thương gối mỏi
Chí quyết vượt ngàn thăm em.

Đốt đuốc. Nhen lòng rực đuốc
Tình căng. Phiến lụa cuối ngàn
Môi cười trẻ trung nụ biếc
Con tim chật một bóng hình!

Virginia, 20-12-06

ĐÊM QUA ANH MƠ THẤY BIỂN

Đêm qua anh mơ thấy biển
Sóng êm đềm liếm gót chân em
Gió lao xao rụng nhành dương liễu
Em nhặt vội vàng xõa mớ tóc xanh
Giá như mặt trời đứng yên trên biển
Chắc kịp buổi anh về.

Đêm qua anh mơ thấy biển
Là điều có thật khi nói với em
Giữa lắm chuyện đời dối trá.
(Những chiếc mặt nạ quen nhìn
Vẫn tưởng như mặt người lương thiện
Mà anh mánh lới không từng!)

Đêm qua anh mơ thấy biển
Giọng thùy dương em hát lời buồn
Ngọt thời mía mọc tóc non
Bên triền sóng nói thì thầm
Cho anh ân sủng mang theo
Suốt những chặng đường vắng bóng em.

Đêm qua anh mơ thấy biển
Chiều về tình nhảy tung tăng
Niềm riêng giấu trong vạt nắng
Thương ơi bờ ngực hạnh đào
Xanh xưa nỗi chờ mọc cánh
Hứa với nhau như dặn chính mình.

Đêm qua anh mơ thấy biển
Một mình em trước cõi mông mênh
Nhỏ nhoi trái tim ngục lạnh
Giam miết mối tình chung thân
Mốt mai anh về qua biển
Liễu còn xõa tóc chấm vai không (?) !…

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply