137. THƠ TÌNH THỨ BẢY NGUYỄN ĐỨC TÙNG

HÃY VỀ NHÀ KHI LÊN CƠN SỐT

Hãy về nhà khi lên cơn sốt
Hãy để anh mang em về nhà
Những đau buồn thương tiếc
Như muối xát, hãy về nhà

Đừng đợi điều gì khác, ngày đã
Tàn và đêm đã tới và bàn ghế đã bày ra
Rượu và nước mắt đã dọn ra, nhưng muối ở đâu?Hãy bắt đầu nghĩ tới chuyện về nhà
Ngay trong bữa ăn tối
Bánh mì được dọn lên, khăn trắng trên đùi

Người hầu bàn thắp nến
Hãy bắt đầu nghĩ đến
Chiếc váy trên dây phơi
Mảnh trăng giữa hai bức tường gạch
Tình yêu như gió sắc
Đừng giấu mãi khuôn mặt thời gian

Đừng rắc tro tàn lên mặt nước
Đừng mặc áo khoác vào người, khi anh đến
Em khỏa thân trên giường, ngủ say
Anh ngồi bên giường ngây người lặng ngắm em
Anh là sự thương tiếc
Anh là sữa chảy trong bầu ngực

Là đứa trẻ chưa được sinh ra, là chiếc muỗng bạc
Lấy cắp của lâu đài
Bầy thiêu thân mang trả lại
Trên mặt kính
Chúng dang tay ra
Như cầu nguyện, anh là

Cơn khát của em
Hãy để anh đặt tay lên trán
Khi em đang ngủ, trán em nóng như lửa
Như khi chúng ta đặt tay lên vách đá. Em còn nhớ không
Khi chúng ta lội qua dòng suối, trèo qua khe núi
Mùa xuân biên giới
Hoa xương rồng mọc tím bờ tường

Hãy cho anh mượn ánh sáng của em
Thắp ngọn đèn dưới chân giường, một con cá nhảy
Ngoài sông xa
Vó đã cất lên. Trăng đã sáng
Hãy để cánh cửa nước mở ra
Anh cần tới nước
Khi trở lại ngôi nhà cũ. Bên em
Trong cơn sốt. Hãy để anh trở lại\
Từ trong nỗi sợ hãi

Khi kẻ phiêu du trở về nhà, quà tặng
Là niềm tiếc thương mưa nắng ngàn ngày
Ba lô đầy mực và giấy
Ngày cũ cháy tro tàn, nỗi buồn
Vô hạn đặt xuống chân trần

Hãy để anh ngồi xuống chân giường. Khi em đang ngủ
Hãy để anh đặt tay lên trán. Trán em nóng như vách đá
Đặt xuống, đặt xuống nữa. Giọt nước ứa ra
Bắt đầu từng giọt

Nguyễn Đức Tùng

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply