Mặt trời nàng

Đỗ Quý Toàn

Nàng ở phương đông nàng là mặt trời
Nàng im lặng và nàng ngự trị
Những cây cối vì nàng mà trổ lá xanh
Cầm thú vì nàng mà sinh nở
Anh vì nàng ngực đầy hơi thở
Nàng ở phương đông nàng là mặt trời
Mặt trời vỡ tràn trề bình rượu đỏ
Anh bơi tới giữa dòng sông vô tận đó

Mặt trời đã hiện đỏ và lòng ta, hỡi lòng ta tại sao xao xuyến như men rạo rực của cuộc sống
Đêm đã xuống ngập và lòng ta, hỡi lòng ta tại sao chưa bình yên
Mùa con nước đã dâng cao bát ngát và lòng ta, hỡi lòng ta thèm phiêu lưu thèm trở lại

Đã biết bao lần mặt trời bay qua sa mạc
Đã biết bao lần bánh xe lăn qua không có dấu vết
Trong đám bụi đỏ phủ chân trời phẳng phiu đang dần dần lặng xuống

Chàng trên môi em là mặt trời xoay
Những con chim biển bay trong những chiếc lồng nắng ngời bọt trắng
Trong hơi thở chàng em ngập ngụa như cồn cát non dưới cơn triều vĩ đại
Trên bàn tay chàng dòng sông trào cuốn tới
Sóng mênh mông mang thân em làm phù sa đưa em đi về thăm thẳm xa tới biên cương của sông và biển
Tới biên cương của nước và trời biên cương của ngân hà và vũ trụ

Em ban hạnh phúc như ánh sáng
Ngập đầy cửa sổ
Khi em hiện lên trong tưởng tượng

Hãy ban thêm nước mắt
Để xoa dịu khổ đau
Và hoan lạc
Hãy tha thứ chàng nếu chàng vẫn yêu em
Nếu chàng đã sống
Hãy tha thứ nếu trời mưa
Nếu mưa ngập không gian như biển lớn

Hãy im lặng như sao đêm
Thì thầm lời tình tự
Hãy bao la như sóng cả
Mùa nước lũ mênh mang
Hãy phì nhiêu như trái đất nở nang
Ban sự sống biết bao nhiêu mùa hoa cỏ.

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply