BỐN MƯƠI NĂM THƠ VIỆT HẢI NGOẠI: Nguyễn Thanh Châu

Tên thật Nguyễn Thanh Châu.
Sinh năm 1951 tại SÀIGÒN. Theo học Trung học PETRUS KÝ, Đại học VẠN HẠNH.
Động viên vào Trường Bộ Binh Thủ Đức tháng 6 năm 1972, ra phục vụ tại Chi Khu Cao Lãnh. Tập trung tù CS từ ngày 26 tháng 5 năm 1975 đến ngày 14 tháng 11 năm 1980
Sang Mỹ theo diện HO tháng 4 năm 1995. Trước 1975, có đăng thơ trên tập san TƯ TƯỞNG.
Sang MỸ có thơ đăng trên các tạp chí văn học như:
VĂN, VĂN HỌC, PHỐ VĂN, KHỞI HÀNH, THƯ QUÁN BẢN THẢO…
và các trang mạng DA MÀU, GIÓ-O, PHỐ VĂN…
Hiện định cư tại Thành phố PHOENIX, Tiểu bang ARIZONA, MỸ.
Tác phẩm đã xuất bản:
ca nguyện. gởi cây xương rồng trong gió
thơ, 2009, thuanquan
ca oán. đến với mùa giải oan
thơ, 2011, thuanquan

*

Thơ Nguyễn Thanh Châu đằm thắm, không ồn ào; đó là một thứ ngôn ngữ có thể gây ảnh hưởng chậm nhưng sâu lên người đọc. Trong một tập thơ xuất bản năm 2009, tập Ca Nguyện, anh nhắc nhiều đến xương rồng và gió. Mang nặng âm hưởng của thiên nhiên, thời tiết, nơi làm việc và sinh sống. Trong thế hệ của anh, ít có nhà thơ Việt lưu vong nào viết về mảnh đất đang sống nhiều như thế. Dường như đó là cách một người sống xa quê làm mới lại tâm hồn mình, cách mà một gốc cây bị bứng rễ trồng xuống nơi khác, tập làm quen với khí hậu, thổ nhưỡng.
Thơ anh trộn lẫn ký ức chiến tranh, tù đầy, bi kịch dân tộc, bi kịch nội chiến hai mươi năm, những vết thương lâu dài của nó, và sự trong sáng hoặc vẻ đẹp cằn cỗi của hiện tại. Khi nào hai thứ động lực ấy trở nên mạnh mẽ và cân bằng, anh có một loại thơ hiện đại, gần như xô dạt sang hậu hiện đại.
Đôi khi Nguyễn Thanh Châu dùng những chữ không mới, như Mộng Dữ, Miên Viễn, huyền mộng, nhưng trong nhiều bài thơ, ngôn ngữ của anh vẫn là sự kết hợp thành công giữa âm điệu và khả năng liên tưởng. Cũng như sự kết hợp giữa tính khắc nghiệt và phong cách lãng mạn, giữa sự buồn chán mệt mỏi và lòng yêu đời, của tâm hồn và đất đá cỏ cây.
Anh đã tìm được chất giọng thơ ca riêng, đặc biệt, của mình.

CA NGUYỆN, GỞI CÂY XƯƠNG RỒNG TRONG GIÓ
đêm. đêm tĩnh lặng
tôi cất lời ca nguyện
như gió. lang thang qua những hàng saguaro
trần trụi. với cánh tay bị đóng đinh trong gió
vẫn cháy bỏng. bởi mùa hè sa mạc
chỉ nơi đây. da diết. chỉ mùa hè
trắng rộ những nụ hoa bất tận
mười năm. tôi đốt lửa lòng tôi
bập bùng những mảnh vụn ký ức
một thời oan khốc
này. em có nghe những hồi chuông thánh
đêm phục sinh những đời hôn ám
từ bao giờ. cho đến bao giờ

đêm. đêm nguyệt tận
tôi săm soi chiếc bóng
cô đơn. như con người đầu tiên
đã đến đây. ở đây. và ra đi
còn lại chăng những giấc mộng. những ảo hình. lung linh trên cát
như ta. những đứa con sinh ra từ cát
rồi trở về cát
đêm. sa mạc. nhớ mênh mang
em khỏa thân xanh. trời cố xứ
tôi ngầy ngật. thở. những ngày mưa
và mưa. mưa như lời chúc phúc
cho tình yêu. cho mãi mãi đời nhau

đêm. đêm tĩnh lặng
tôi cất lời ca nguyện
theo gió. cuộc viễn du không đích cuối cùng
này. em có biết mê lộ nào lẫn khuất
những ốc đảo hồi sinh
hồn cựu kinh rập rờn cánh hạc
về đi thôi. nhưng về đâu kiếp hư
trời xa. thổi tàn rụng
đêm giọt máu khô tượng hình
những đồi trọc. xương rồng. xây xát gió
dầu dãi thiên thu
xế đời. như xóa cơn hôn thụy
nhã nhạc còn nghe. lòng thuở nào…

2004
Tập san VĂN số 115+116 tháng 7+8 năm 2006

NGỒI QUÁN
khát. uống một hơi. Bia
vàng óng
chiều đổ xuống những đồi cát xa
hừng hực gió

quán vắng. ngồi đồng
tiếng nhạc rap thô nháp
thèm sao những ve vuốt thân quen
nhập nhoà ký ức

nỗi xa lạ. điếng lòng
xế đời. cạn thôi những giọt đắng
trời hạ huyền mắt nhung ai sầu đắm
đuối giấc nô tình…

TUYỆT MÙ
ngồi xuống. khe khẽ hát
những ngón tay thô chùng phiếm guitar
rưng rưng phiến nguyệt tà. máu nhỏ
biền biệt nhớ người ơi

chừng hẹn nhau buổi nào
cắn đắng. cơn trốt cuồng thất tán
đoá lệ hồng. tuôn
âm âm trời bạt xứ

cũng đành. vẫn thiết tha
chút lòng vụng dại
hãy nuôi lấy những giấc mơ. mãi mãi
về đâu. khuya. dõi bóng tuyệt mù…

HÈ GỌI. MẤY ĐOẠN RỜI
như cuộn cỏ khô
lăn về phía mặt trời
mùa hè. bốc cháy
những cánh rừng thâm u. bốc cháy
còn trái tim em. cớ sao không

giữa trưa. vắng. nghe
tiếng leng keng đâu từ hốc đá
con rắn rung chuông trườn giấc vô thường
chút hiểm nguy vụt đến
và gió. thổi hoài luồng gió nóng
tình rát bỏng thiên thu

dẫu xế đời sao vẫn thất giạt
tôi. cô đơn hơn lũ xương rồng
sừng sững. đồi núi trọc cháy xám
mãi nơi đây. mãi mãi mùa hè

em mãi xa
em mãi xa. tiếng hát học trò
trời phượng vĩ
cháy lên đi. hỡi ký ức người
đỏ. vệt máu mặn môi hôn
và đỏ. vệt máu thời khổ nạn

mùa hè tôi
mùa hè em
mùa hè chúng ta. đã bốc cháy…

THƠ, TRÊN ĐƯỜNG ĐẾN TUCSON
gió vần vũ. cát bay
những ảo hình ẩn hiện
xe cuốn cuộn cỏ gai
thoi thóp mặt trời. lửa

như chiều nào máu ứa
những đoàn người chân không
những đoàn tù lầm lũi
mây ám vùng cố hương
(thương dáng gầy thân lúa
vùi mấy phía long đong )

đỏ. đỏ bông xương rồng
trơ bóng đồi núi trọc
chợt tiếng gì khô khốc
xua động niềm vô biên
nhớ sao hồn chim khuyên
cuối thôn đoài. hương nhãn

gọi mùa đời vất vưởng
đất này ta trộm sống
khư khư buộc mối sầu
ơi. vị chát nụ ngâu
đậm tách trà oan khổ
ba thu. tàn. ba thu

cát mù mịt. gió xô
những vong hồn du mục
căm căm trời tang lục
thương về đâu. những ai…

2000

BI KHÚC. ĐÊM
đêm. những đêm trăng tự trầm
em có ra bờ ao đứng
tưởng nơi nắng bỏng mưa dầm
có ta năm năm vất vưởng
có ta trong cơn thấp thỏm
cuộc trở về ngỡ thiên thu
những mảnh đời xé âm u

đêm. những đêm ngồi đốt lửa
chập chờn bóng thú bóng ta
đau điếng. hồn lên tiếng hú
lẫn đâu chút khói quê nhà
nhớ thương giọt đỏ tuôn òa
âm âm buốt tràn khe lũ
gởi theo ngọn gió mùa khô

đêm. những đêm nằm trăn trở
xanh xao hồn của núi rừng
lịch sử gọi ta hăm hở
những cơn biến động không ngừng
đuổi đeo một thời vận lỡ
đốn cây. đập đá trên ngàn
gầy rạc thân nỗi cơ hàn
đêm. những đêm vàng cổ tích
em còn nghe để thiết tha
những bọt bèo trôi oan nghiệt
chìm trong mỗi giấc mơ xa
tìm nhau qua trang sách cũ
đừng rơi em. giọt lệ thầm
đừng phai mau nén nhang trầm

đêm. những đêm ngóng xa xăm
ủ ê cuối trời tang lục
ta về theo những bong ma
vật vờ trong nỗi xót xa
năm năm. dài cơn mộng dữ
em còn không những ngày xưa
ta chờ nhau suốt đời thơ.

MÙA HÈ. XA. TỪ NƠI GIÓ CÁT
và cát
và gió
thổi trùm lên
thổi trùm lên những mảng đá đỏ
những thân saguaro rỗ mặt
chiều rát bỏng hơi nóng sa mạc
cháy lòng tôi nỗi nhớ quê nhà
em đã xa
vẫn xa. và mãi xa
ơi. mùa hè
mùa hè nào đang tới
những cuộn cỏ khô lăn tròn
điệu luân vũ bất tận
bất tận. những cảnh đời hợp tan
bất tận. những âm thanh cuồng nộ

mùa hè
trời lên cao. khô khốc
những chuyến xe trên đường siêu tốc
chạy vụt qua. vụt qua
không bắt kịp những bóng hình đột biến
như hoa đóm hư không
thành phố đây thung lũng xương rồng
lòng xua động những ngày cả gió
thương làm sao sợi tóc em thơm
cắn ngang miệng một thời mê dại
của tôi
của sài gòn tháng ngày rong ruổi
quán cóc cà phê
khuôn viên đại học
tuổi trẻ chúng ta sao mà thân thiết
bây giờ đã xa
và mãi xa

và cát
và gió
thổi mù tăm
thổi biệt tích
phải. con sông thơ xanh đã qua đời
tình một thưở cạn lòng dâu biển
ơi mùa hè. ngọn lửa trời miên viễn
cháy lên đi những giấc mơ rời
nhưng. dẫu thế nào đi nữa
hãy còn tôi
còn tôi
làm gã hát rong. đi bên bờ đại vực
rứt những lời tình xa
rất xa. và thật xưa
như một thời nào…

COLLAGE TTT
gửi theo hương hồn anh

cô độc. mặt trời đêm
hồn mù khơi rực sảng
một đóa thắm. môi thèm
giọt đắng niềm hư lãng

cô độc. nhà kín cửa
tiếng động sầu đông về
chút tro tàn bếp lửa
ngui ngút giấc gây mê

cô độc. dọc đường. mai
cát lầy chân đào thoát
ngã xuống cơn đau dài
mưa ngủ. đằm khuôn mặt

cô độc. miền minh mạc
mùa bão rớt đi qua
xế đời còn thất giạt
người đâu. thơ đâu. xa…

2006

ĐÊM. TRONG VƯỜN NHÀ CŨ NGÓNG SAO
đêm. ngóng lên tìm sao bổn mệnh
soi còm cõi bóng suốt canh tà
mười năm. kiếp nạn chưa tan biến
tôi tiếc sao sợi sợi tóc già

chạnh tiếng cú buồn kêu thất tán
thềm hoang từng chặp trái rụng khơi
người đâu. biết mấy mùa biệt dạng
tôi về lay lắt cảnh đời tôi

tử sinh một mảng trăng huyền hoặc
xa xanh rờn vọng mãi trong đầu
u minh. kìa những hồn oan khuất
đeo đẳng nhau thêm nỗi cơ cầu

vườn xưa ngai ngái mùi cô tịch
viễn vọng điều chi đến lạ thường
tàn trôi đốm lửa trời rả rích
tiếng gọi đò. khắc khoải. bên sông…

CÒN CHÚT GÌ VỚI BIỂN. LÒNG TA
sóng vỗ liên hồi những tiết điệu
xanh xa tiềm phục gió muôn trùng
biển. xô ta lại thời niên thiếu
bì bõm tập ôm cõi vô cùng

những lượng đời trao như quá tải
dấu chân hằng xóa bãi hằng xa
mười năm. còn chút lòng vụng dại
khi về hít thở suốt lòng ta

tầng tầng đáy phủ thây trầm tích
thiên thu ùa tới vệt sáng mờ
có như rêu bám mảng u tịch
ta. tiếc suông hoài mỗi giấc mơ

vần vũ mây đổi chiều hôn ám
dặm dài chim mỏi tiếng kêu khan
rồi mai ta biết đâu muôn thẳm
biển. xin thâm tạ hết ơn ngần…

Share this post

Share on facebook
Share on google
Share on twitter
Share on linkedin
Share on pinterest
Share on print
Share on email

Leave a Reply